Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 643: Đại Hoàng có thể làm gì.



Bí thư Tiểu Chúc không ngờ được rằng chuyến đi lần này lại giúp nhà Tống Đàm đưa Đại Hoàng về!

Đợi cô về kể lại chuyện này với mọi người, ai nấy đều khó tin nổi.

Ngô Lan cũng không ngờ: "Lão già họ Lý không phải nói chẳng có gì sao? Sao lại làm như..."

Bà chưa nói hết nhưng rõ ràng không thể hiểu nổi hành động của ông ta.

Giờ Đại Hoàng đáng giá không ít tiền đấy, sao nói cho là cho luôn vậy? Lại còn nói là tặng cho Kiều Kiều nữa chứ.

Nhưng không tin cũng chẳng được, chính bí thư Tiểu Chúc đã nói cô ấy giúp làm chứng, ký hợp đồng tặng cho, thậm chí còn quay video lại rồi!

Vì chuyện này mà con trai, con dâu ông ta còn gây chuyện trong bệnh viện, bị y tá mắng cho một trận nên thân.

Lúc này, nhìn Đại Hoàng đang đứng yên ổn trong sân, mọi người không nói được gì nữa.

Chỉ có Kiều Kiều là vui vẻ nhảy cẫng lên: "Ô ô ô!!!"

Cậu chạy vòng quanh Đại Hoàng: "Đại Hoàng sau này là của nhà mình rồi! Con có thể dắt nó lên núi sau nhà không ạ? Hoặc dẫn nó đến chơi với Đại Bạch cũng được."

Đứa trẻ ngốc nghếch này, cậu chẳng hiểu chuyện gì cả!

Nhưng nhìn nụ cười của Kiều Kiều, mọi người lại cảm thấy thôi kệ đi. Đại Hoàng được tặng thì cứ nhận thôi, dù sao nhà họ cũng là người được lợi, nghĩ nhiều làm gì chứ?

Ngô Lan thở phào, giờ cũng nghĩ ra được cách:

"Ngày mai bảo cha con tranh thủ dựng tạm cái chuồng bò. Tối con dẫn nó lên núi sau nhà để Đại Vương trông coi, ban ngày thì dắt qua chỗ Đại Bạch, cho nó ngâm nước ở hồ cho mát... Bên đó cỏ cũng nhiều nữa."

"Dạ dạ dạ!" Kiều Kiều gật đầu như gà mổ thóc, cuối cùng cũng học theo mọi người mà thở phào một hơi dài:

"Con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Đại Hoàng!"

"Thằng nhóc béo kia đáng ghét lắm, con sợ nó bắt Đại Hoàng làm t.hịt đem bán quá... Đại Hoàng già rồi, nó cày ruộng cũng cực lắm..."

Nghe vậy, bí thư Tiểu Chúc lại liếc nhìn Tống Đàm, thầm nghĩ: Yên tâm đi, sau hôm nay thằng béo đó có cho tiền chắc nó cũng không dám bén mảng đến nhà cô đâu.

Cứ nhìn cái bộ dạng ngoan ngoãn của nó ở bệnh viện mà xem, ai mà tin nổi là Tống Đàm chưa đánh đau nó chứ?

Đợi Kiều Kiều hí hửng dắt Đại Hoàng lên núi, Tống Tam Thành chợt hỏi:

"Nhà mình được Đại Hoàng không công đúng là lời rồi, nhưng nó làm được gì đây?"

Nghe vậy, mọi người đều im lặng.

Phải ha, giờ Đại Hoàng làm được gì đây?

Sang năm nhà nhiều đất hơn, đến lúc đó mời người hoặc dùng máy cày là xong, đâu cần bò kéo cày nữa.

Thao Dang

Bây giờ cũng chẳng có việc gì để nó làm. Mà dù gì bọn họ nhận Đại Hoàng, bất kể là vì ông lão Lý hay vì Kiều Kiều, thì chắc chắn cũng chẳng nỡ g.i.ế.t t.hịt nó.

À thì...

Bí thư Tiểu Chúc cũng ngẩn ra: "Ờm... ờ thì nuôi không thôi, coi như nuôi c.h.ó nuôi mèo vậy?"

Nhưng c.h.ó mèo thì ăn cơm thừa là được, còn Đại Hoàng, đến mùa đông còn phải chuẩn bị cỏ khô riêng cho nó nữa!

Mọi người nhìn nhau không biết phải làm sao.

Cuối cùng vẫn là ông chú Bảy lên tiếng quyết định:

"Sao lại không có việc gì? Nhà cậu có cả đống đậu nành để xay sữa đậu nành, lần nào cũng phải nhờ cháu họ cậu phụ giúp còn gì? Thì để Đại Hoàng giúp đi. Đổi sang cái cối xay lớn hơn là được."

"Đợi ngô phơi khô rồi, còn có thể xay bột ngô nữa đấy."

Nghe thế, mọi người mới nảy ra ý hay.

Giáo sư Tống cũng nghĩ ngợi:

"Năm sau nhà em trồng lúa nước, nếu dùng cách tuốt lúa truyền thống thì Đại Hoàng có thể giúp kéo cối xay."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Còn việc khác... việc khác thì chẳng nghĩ ra nổi nữa.

Nhưng dù sao đi nữa, Đại Hoàng vẫn còn hữu dụng, thế là mọi người thấy vui vẻ hẳn lên, sau đó mới giải tán.

---

Kiều Kiều dắt Đại Hoàng lên núi sau, lúc này nó và Đại Vương đang đứng đối diện nhau, trừng mắt nhìn nhau.

Một bò một chó, mỗi bên đều nhìn chằm chằm đối phương, trong đôi mắt to vốn hiền lành và kiên nhẫn của Đại Hoàng cũng tràn đầy cảnh giác.

Chỉ riêng cái thân hình to lớn của Đại Vương thôi cũng đủ khiến nó cảm nhận được mối đe dọa, dù bản thân nó có là một con bò đi chăng nữa.

Thế nhưng Kiều Kiều lại chẳng nhận ra điều gì, vẫn mải đếm ngón tay.

"Đại Hoàng à, Đại Hoàng ơi, tôi thích cậu lắm… Cậu xem, đây là Đại Vương nhà chúng ta, còn có Đại Bảo, Đại Bạch, Đại Hùng… và cả Đại Điền nữa, cậu tên là Đại Hoàng, vậy là cũng giống họ rồi."

"Buổi tối cậu ở lại trên núi nhé, Đại Vương sẽ bảo vệ cậu."

Nói đến đây, cậu nhóc lại thở dài:

"Đại Điền dạo này bắt đầu ăn trộm rồi, tôi đánh vào m.ô.n.g nó, nhưng nó vẫn không chịu sửa, phải làm sao đây? Lỡ như chị tôi biết chuyện, có khi nào chị ấy sẽ đuổi nó ra khỏi nhà không? Không cho nó được gọi là Đại Điền nữa?"

Rõ ràng mỗi ngày đều có cơm trong nhà cho Đại Điền ăn, vậy mà nó cứ như thể chưa bao giờ thấy đủ, lén lút chạy vào kho kéo ra một bọc cá khô, tôm khô.

Để tiện bảo quản, ông chú Bảy đều chia nhỏ, hút chân không từng gói. Đại Điền thân hình nhỏ bé, lại khôn ranh, chọn ngay gói ở sâu nhất để cắn mở miệng bao.

Nhưng dù nó có thông minh đến đâu, thu dọn hiện trường sạch sẽ cỡ nào, thì cái mùi tanh của cá tôm trên người vẫn chẳng thể che giấu được.

Lúc đầu Kiều Kiều không để ý, nhưng sau lại phát hiện ra, số cá khô đó đã bị nó tha về sau núi.

Tôm khô đều bị nó giấu trong miệng, đến khi bị bắt lại đánh vào mông, nó hoảng quá nhả ra rơi đầy đất.

Vì chuyện này, Kiều Kiều nghiêm mặt, giở bộ dạng dữ tợn nhất: "Đại Điền! Không phải tôi đã nói không được ăn trộm sao? Không được trộm! Nếu cậu còn thế nữa, tôi sẽ mách chị đấy! Ngày nào cũng cho cậu một nắm cơm rồi, sao cậu vẫn cứ ăn không đủ thế hả?"

Bộ lông vàng óng của Đại Điền mềm mượt xù lên, sờ vào tay vô cùng mềm mại, thực sự không ai có thể cưỡng lại được.

Nhưng cặp mắt đậu đen nhỏ xíu của nó lại trừng trừng nhìn Kiều Kiều, vừa chột dạ vừa lanh lợi, trong miệng còn phát ra tiếng chít chít, cứ như đang tố cáo điều gì vậy…

Nói tóm lại, bị đánh thì bị đánh, lần sau vẫn dám!

Trời tối đen như mực, ánh đèn pin rọi sáng một vùng đất nhỏ trước mặt, Kiều Kiều ngồi xuống, thở dài, cái đầu tròn trịa tràn đầy những suy tư nặng nề.



Thực ra bí mật của Kiều Kiều chẳng hề là bí mật, cậu nhóc này mỗi lần nói dối, đôi mắt lại đảo tròn liên tục, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Tống Đàm cũng không có ý vạch trần cậu nhóc, lúc này cô đang cùng giáo sư Tống xem ảnh chụp từ máy bay không người lái.

Toàn bộ vùng đất bãi bồi ven sông giờ đều thuộc về cô, hơn nữa còn là một vùng đất bằng phẳng hiếm có. Ở đó gió nhẹ, khí hậu ẩm ướt, đất đai màu mỡ… cũng vì thế mà cỏ dại mọc um tùm.

Chỉ nhìn vào màu xanh mướt bạt ngàn kia cũng có thể thấy được, nếu thả nuôi bò dê ở đó, chỉ cần dựng mấy cái chuồng trại đơn giản, thì gần như không cần lo chuyện thức ăn.

Chỉ có một vấn đề duy nhất: nếu muốn cải tạo khu đất, do nó nằm ngay sát bờ sông, nên có đến gần một nửa diện tích mà máy xúc khó có thể tiếp cận.

Lúc này, giáo sư Tống đang cầm bút phân tích cho cô.

"Nếu em định nuôi bò dê, tôi khuyên trước tiên nên sắp xếp máy xúc, dọn sạch phần đất có thể đào. Như vậy, đến khoảng cuối tháng Chín đầu tháng Mười, chúng ta có thể tranh thủ trồng một đợt cỏ hoàng trúc hoặc cỏ voi ngọt (*)."

(*) Cỏ hoàng trúc và cỏ voi ngọt:

• 皇竹草 (Huáng zhú cǎo) – Cỏ hoàng trúc: Đây là một loại cỏ thuộc họ hòa thảo, có họ hàng gần với cỏ voi (Napier grass). Nó có thân cao, sinh trưởng nhanh, giàu dinh dưỡng và thường được trồng để làm thức ăn cho gia súc như bò, dê.

• 甜象草 (Tián xiàng cǎo) – Cỏ voi ngọt: Cũng là một giống cỏ voi nhưng có vị ngọt hơn, chứa nhiều đường hơn cỏ voi thông thường, giúp gia súc dễ ăn và tăng trọng nhanh. Nó phát triển mạnh ở vùng khí hậu nhiệt đới, có khả năng chịu hạn tốt và được trồng phổ biến để làm thức ăn chăn nuôi.

Cả hai loại cỏ này đều được sử dụng rộng rãi trong nông nghiệp để nuôi bò, dê, cừu và đôi khi cả heo.

"Những loại này mọc nhanh, đợi đến khi trời bắt đầu lạnh là có thể thu hoạch, chỉ riêng vụ này thôi, một mẫu đất thu vài tấn không thành vấn đề."

"Phần đất sát bờ nước không thể dùng máy xúc cũng đừng bỏ phí, cứ thử gieo trồng trực tiếp. Dù sản lượng không cao bằng, nhưng cũng không đến nỗi không mọc lên được."

"Đến lúc đó chỉ cần xử lý đơn giản một chút là có thể dùng làm thức ăn dự trữ mùa đông cho bò dê, thậm chí còn có thể cho heo ăn. Nếu không làm vậy, đến mùa đông mà nuôi bò dê thì em sẽ phải mua thức ăn gia súc giá cao đấy… không đáng."