Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 644: Cỏ hoàng trúc và cỏ voi ngọt.



Cứ theo kế hoạch này thì mùa đông tới cũng không cần lo lắng chuyện thức ăn cho bò dê nữa. Việc dựng chuồng trại cũng không quá phức tạp, chỉ có vấn đề an toàn là đáng ngại thôi.

"...Nuôi bò dê ở bãi bồi ven sông, nơi đó rất rộng rãi, tầm nhìn lại thoáng đãng, một bên còn giáp sông, thật ra so với thả trên núi thì an toàn hơn nhiều. Hơn nữa, địa hình cũng giới hạn, không sợ người tới trộm."

"Nhưng bò dê cũng sẽ tự đi lung tung, còn phải đề phòng kẻ gian... Hay là, em thuê người tới trông nom hàng ngày đi."

Tống Đàm nhíu mày: "Chỉ cần trông thôi sao ạ?"

"Gần như vậy." Giáo sư Tống cười nói.

"Nếu đối phương có kinh nghiệm thì sẽ biết, trong đàn bò, chỉ cần giữ con đầu đàn trong phạm vi nhất định thì những con khác sẽ không dễ dàng rời đi."

"Nên thực ra chỉ cần trông là được."

Nói đến đây, giáo sư Tống ngước mắt nhìn cô: "Tôi thấy mấy con c.h.ó nhà em đều rất thông minh, nghe lời. Để đảm bảo an toàn, em có thể nuôi thêm vài con c.h.ó chăn cừu nữa."

"Một là giúp việc thả bò dê nhàn nhã hơn, hai là nếu có kẻ gian muốn giở trò, mũi c.h.ó rất thính, chạy đuổi người cũng nhanh hơn."

Giáo sư Tống còn một điều chưa nói.

Ông làm nông nghiệp ở nông thôn không chỉ một hai năm, mà bao năm kinh nghiệm đã dạy ông rằng: nhiều khi kẻ muốn giở trò xấu lại không phải là đối thủ cạnh tranh, mà chính là những người xung quanh vì ghen tị.

Những kẻ như thế lại khó phòng nhất.

Bởi vì bạn chẳng thể biết được là người thân trong nhà, hay hàng xóm sát vách. Cũng chẳng rõ họ đã âm thầm tính toán từ lâu hay chỉ là hành động bộc phát nhất thời.

Điều xui xẻo nhất là, kẻ ấy vì nghèo mà đ.â.m ra đố kỵ. Mà người nghèo như thế, họ sẵn sàng hủy hoại toàn bộ tâm huyết của người khác mà trong túi chẳng có nổi hai đồng xu. Dù tòa án có cưỡng chế thi hành án thì họ cũng chẳng có gì để bồi thường...

Gặp phải tình huống như vậy, ngoài khóc ra thì còn biết làm gì đây?

Chính vì vậy, giáo sư Tống mới khuyên nên nuôi thêm c.h.ó thay vì thuê người, cũng là để phòng ngừa rủi ro.

Dù sao thì trong một số trường hợp, c.h.ó còn đáng tin cậy hơn cả người.

Tề Lâm cũng nhìn vào bức ảnh trên tay mình, bổ sung: "Vùng đồi nhà cô rộng như thế, chỉ dựa vào camera báo động thì người chạy đến cũng không kịp, tốt nhất là nuôi thêm vài con c.h.ó nữa."

Tống Đàm thở dài một hơi.

Muốn sống tốt sao lại khó đến vậy chứ?

Muốn ăn rau quả ngon thì cái gì cũng phải tự trồng. Muốn ăn chút t.hịt thì cái gì cũng phải tự nuôi.

Bò dê còn có thức ăn ủ xanh, chỉ cần thuê người là được. Nhưng nuôi thêm nhiều c.h.ó như thế, lấy đâu ra nhiều cơm thừa canh cặn cho ăn đây? Nhà cô mấy con c.h.ó này mỗi ngày đều phải nấu riêng t.hịt cho ăn rồi đấy!

Lúc này, cô chỉ có thể lấy điện thoại ra, giọng trầm buồn gọi cho Tôn Thủ Bình:

"Anh Tôn, bên anh còn con c.h.ó con nào có dáng dấp tốt không? Giúp em huấn luyện một chút, tháng Chín em định mang về trông coi đồi núi."

"Ngoài ra, có con c.h.ó chăn cừu nào thông minh thì cho em hai con, em giữ lại để thả bò dê."

Thời tiết quá nóng, Tôn Thủ Bình lười biếng nằm trong phòng điều hòa chơi game. Nhận được cuộc gọi này, anh ta lập tức ngồi bật dậy như cá chép quẫy nước!

Nghe xong liền cười ha hả:

"Em gái à, mấy bảo bối nhà cô con nào con nấy dáng dấp đẹp thế kia, cô muốn c.h.ó con thì cần gì phải bỏ tiền mua? Chỉ cần hỏi chúng nó có muốn cưới vợ không, có muốn bạn trai không là đủ."

"Muốn thì khối người mang tiền tới nài nỉ gả đấy."

"Bên tôi còn có mấy con c.h.ó muốn đưa qua đó, thật đấy, tụi nó đẹp lắm, tôi chẳng nỡ để chúng nó uổng phí đâu."

"Đến lúc đó mà đẻ được c.h.ó con, nếu c.h.ó mẹ là của nhà cô thì c.h.ó con cô cứ lấy hết, chỉ cần chia tôi một con là được. Nếu bên tôi mang c.h.ó mẹ qua thì cô giữ lại một hoặc hai con là được..."

Anh ta chờ ngày này lâu lắm rồi!

Mấy con c.h.ó nhà Tống Đàm kia, bộ lông bóng mượt, dáng vẻ uy mãnh, ai chơi c.h.ó mà chẳng thích chứ?

Chỉ tiếc là bọn nó quá lãnh đạm, lần trước anh ta dắt "Tướng quân”, “William" sang, vừa đẹp trai vừa đẹp gái, vậy mà chẳng có con nào chịu để mắt tới, thật khó hiểu!

Vì chuyện đó mà Tôn Thủ Bình vẫn còn canh cánh trong lòng đến giờ.

Thao Dang

"Tôi nhớ nhà cô còn ba con c.h.ó cỏ mà? Giờ cũng lớn lắm rồi nhỉ? Thêm hai tháng nữa chắc cũng phối giống được rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Bên tôi cũng có mấy con c.h.ó cỏ đẹp lắm, lông màu vàng óng pha đen... Đến lúc đó tôi mang sang luôn nhé?"

Tống Đàm: ...

Ba con đó á?

Ba con đó ngày nào cũng chạy loăng quăng chơi đùa, toàn nhờ mấy con "bảo bối" nhà cô trông chừng thì chúng mới không bày trò quậy phá, lâu lâu còn phụ giúp chút việc.

Còn chuyện phối giống... Nhìn cái bộ dáng của chúng nó, đúng là chẳng có tí ý định nào cả!

Nghe cô nói vậy, Tôn Thủ Bình lại không vui.

"Không thể nào! Nó đâu có làm phẫu thuật triệt sản, giờ cũng lớn thế này rồi, chẳng lẽ vẫn cứ thanh tâm quả dục sao?"

Dù mắt nó có cao tới đâu thì cũng phải để lại huyết thống chứ!

"Không được!" Anh ta không cam lòng nghiến răng:

"Để tôi mang mấy con c.h.ó trong trại của tôi qua xem thử. Tôi không tin lại không có con nào khiến chúng nó động lòng!"

Nghe câu này, trông anh ta chẳng khác gì một bà mối liên tục thất bại nhưng vẫn quyết tâm tái chiến.

Tống Đàm bất đắc dĩ:

"Anh muốn thử thì cứ thử đi, dù sao tôi cũng nói rõ tình hình rồi. Có điều gần đây nhà tôi mới nhận thầu cả núi lẫn bãi sông, việc hơi nhiều, mấy đứa bảo bối cũng bận rộn lắm."

"Nếu anh dẫn chúng nó đến, mấy đứa bảo bối mà đang mải làm việc thì chưa chắc đã được đâu."

"Haiz," Tôn Thủ Bình cũng hiểu đạo lý này, anh ta chỉ là không cam lòng thôi.

Có vài con c.h.ó thật sự quá thông minh, tiêu chuẩn chọn bạn đời cũng cao ngất ngưởng.

Nhưng chỉ cần nhìn tướng mạo của mấy con c.h.ó nhà Tống Đàm, ai nuôi c.h.ó mà chẳng động lòng chứ!

Còn chuyện Tống Đàm có cần thêm c.h.ó không…

“Được rồi, c.h.ó giữ núi thì không kén huyết thống. Tôi có mấy con lớn chưa bán hết, cô cứ lấy tùy ý, cho tôi ít tiền là được.”

“Còn c.h.ó chăn cừu thì phải đem về tự huấn luyện. Chúng nó thông minh lắm, nếu giai đoạn còn nhỏ mà đổi chủ liên tục thì sau này khó bảo lắm, có khi còn quậy cho cô xoay mòng mòng, thế thì phiền to.”

Tống Đàm: … Có cần nghiêm trọng vậy không?

...

Đúng là cần thật!

Tôn Thủ Bình móc điện thoại ra gọi cho bạn: "Tôi thấy cậu đăng lên vòng bạn bè là nhà cậu con Thông Thông vừa sinh con à?"

Đối phương cười hớn hở: "Đúng thế! Sinh bốn con, Thông Thông nhà tôi mệt muốn c.h.ế.t luôn, lần đầu làm mẹ mà!"

Thông Thông chính là giống c.h.ó chăn cừu mà Tống Đàm đang tìm. Nhưng trại của Tôn Thủ Bình toàn c.h.ó trưởng thành, không có con non phù hợp, nên đành tìm bạn hỗ trợ.

Ít nhất thì nguồn gốc của đàn c.h.ó này rõ ràng. Chó bố của tụi nó còn do chính Tôn Thủ Bình giới thiệu cho Thông Thông nữa mà!

Lúc này anh ta cũng không khách sáo:

“Vậy sao, đã có người đặt chưa? Nếu chưa thì chia cho tôi hai con.”

“Chưa đâu!” Đối phương cũng không giấu diếm:

“Trước đây có người bạn đặt trước hai con, nhưng tuần trước lại gọi báo hủy. Nghe nói tỉnh đang mở đăng ký nhận nuôi c.h.ó nghiệp vụ giải ngũ trên Weibo, thế là anh ta đăng ký thử, giờ không cần c.h.ó con nữa.”

“Nhận nuôi c.h.ó nghiệp vụ giải ngũ?”

Tôn Thủ Bình ngạc nhiên:

“Hiếm khi nào có kênh đăng ký công khai nhỉ… Liệu có xin được không? Mấy con đó thế nào?”

Bạn anh ta thở dài:

“Weibo vừa đăng bài, nghe nói đơn xin nuôi gửi tới nhiều lắm. Tôi đoán anh ta chẳng có cơ hội đâu, chỉ là không cam tâm thôi.”

“Có đủ loại, chức năng khác nhau, có con lớn tuổi về hưu, có con giải ngũ vì chấn thương… mà tiêu chuẩn xét duyệt cao lắm.”