Chuyện nhận nuôi c.h.ó giải ngũ, Tôn Thủ Bình cũng chỉ tiện miệng nhắc đến thôi. Dù sao với tình hình trại c.h.ó của anh ta hiện tại, kiểu gì chuyện này cũng chẳng đến lượt mình.
Nhưng điều đó chẳng ngăn được anh ta nhanh chóng chốt luôn hai con c.h.ó chăn cừu, lại còn dặn dò đi dặn dò lại:
“Đợi chúng được một tháng tuổi thì tôi qua chọn, anh nhất định phải giữ lại đấy nhé!”
“Yên tâm, yên tâm!” Người bạn kia cũng chắc nịch nói:
“Đây là lần đầu tiên Thông Thông sinh con, tôi cũng muốn tìm chủ tốt cho chúng mà. Bên anh thì khỏi nói rồi, khách hàng anh tìm đều rất đáng tin.”
Nghĩ đến chuyện này, lòng Tôn Thủ Bình lại dâng lên chút chua xót, lúc này than thở đầy oán trách:
“Để tôi nói cho mà nghe, khách hàng lần này không chỉ đáng tin đâu, người ta còn rất có kinh nghiệm nuôi c.h.ó đấy!”
“Anh có xem video tôi đăng trong vòng bạn bè không? Chưa xem cũng không sao, tôi gửi lại cho anh ngay đây!”
Mấy đoạn video của Đại Vương và mấy đứa bảo bối trong tay anh ta sắp bị xem tới mức sờn cả góc rồi. Lần này cũng vậy, thành thạo gửi luôn cho đối phương, ai cũng biết mà, không phải c.h.ó được người chủ nuôi dưỡng và đồng hành một cách nghiêm túc thì đâu thể có trạng thái xuất sắc như vậy.
Người bạn mở video ra xem xong, trong lòng chỉ còn lại đầy ắp những tiếng “Ối giời ơi!”.
Anh ta vốn luôn cảm thấy bản thân đã nuôi Thông Thông cực kỳ tốt, cực kỳ xuất sắc rồi. Nhưng thật không ngờ, trên đời này còn có người có thể nuôi c.h.ó ra cái tướng mạo như thế này!
Ngay lập tức, anh ta yên tâm hẳn, rồi nhìn về phía ổ c.h.ó con bốn con trong nhà mình, không khỏi tiếc nuối nói:
“Chỉ lấy hai con thôi à?”
“Hai con là đủ rồi.”
Tôn Thủ Bình không chút khách sáo đáp: “Anh cứ nhìn cái bộ dạng lanh lợi của con Thông Thông nhà anh là biết. Nuôi nhiều c.h.ó như vậy, ai mà biết là người nuôi c.h.ó hay c.h.ó nuôi người nữa!”
Dù sao thì ai cũng biết, c.h.ó chăn cừu lớn lên thế nào đều có chủ ý của riêng nó mà.
...
Cúp máy xong, Tôn Thủ Bình ngẫm nghĩ một hồi, lại xin bạn mình gửi thêm đường link nhận nuôi c.h.ó rồi gửi cho Tống Đàm:
“Bên trại c.h.ó của tôi không còn nhiều c.h.ó trưởng thành phù hợp để bán nữa đâu. Cô có muốn nhận nuôi c.h.ó con không? Giá rẻ hơn nhiều đấy, chỉ cần đến lúc đó để tôi quay mấy đoạn video là được.”
Thật ra thì đầu năm vẫn còn một ít c.h.ó trưởng thành, nhưng giờ thì cầu đã vượt quá cung, thậm chí ngay cả c.h.ó con cũng không còn lại mấy con nữa.
Nếu anh ta là kẻ buôn c.h.ó vô lương tâm, thì giờ chắc đã bắt tất cả c.h.ó trong trại đẻ tới tấp rồi!
Cũng phải cảm ơn mấy bảo bối nhà Tống Đàm đấy.
Video đăng lên, mọi người vừa biết là c.h.ó của nhà mình, dù anh ta có nhấn mạnh đến đâu rằng trạng thái ấy không phải do mình nuôi ra, thì đơn đặt hàng vẫn ùn ùn kéo đến.
Giờ mà nói trong trại của anh ta không còn bao nhiêu c.h.ó trưởng thành để bán nữa thì cũng chẳng có gì là lạ, thậm chí anh ta còn phải giữ lại một số con để tiếp tục nhân giống.
Tống Đàm lại có chút băn khoăn.
Dù sao thì cô cũng không có thời gian để kiên nhẫn dạy dỗ chó.
Nếu nuôi từ lúc còn là c.h.ó con, dù chúng có nghe lời thế nào đi nữa, thì cái tính nghịch ngợm trời sinh của chúng cũng rất khó để tự khắc chế.
Nhưng vừa nhìn vào đường link mà Tôn Thủ Bình gửi, cô không khỏi phấn khởi:
Nhận nuôi c.h.ó giải ngũ? Còn có chuyện tốt thế này sao?!
Người ta đã nuôi dạy sẵn cho mình rồi mà còn cho không nữa chứ... Trời ơi! Chuyện này sao có thể bỏ lỡ được chứ!
Tống Đàm vội vàng mở ngay đường link.
Điều đầu tiên đập vào mắt là thông báo chung của Sở Công an và Sở Cứu hỏa tỉnh Ninh về việc nhận nuôi c.h.ó giải ngũ.
Phải công nhận là yêu cầu cũng khá nhiều.
Trước tiên, người nhận nuôi phải từ 22 tuổi trở lên, có chỗ ở độc lập và khả năng tài chính… Mấy yêu cầu này thì đúng là không thành vấn đề!
Tống Đàm không chỉ có nhà riêng mà còn sở hữu cả một vùng núi rộng lớn nữa kia mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thao Dang
Tiếp theo, người có kinh nghiệm nuôi c.h.ó sẽ được ưu tiên, không phải cô khoe khoang chứ, cứ nhìn mấy bảo bối nhà cô mà xem, ai mà chẳng khen nuôi giỏi cơ chứ!
Điều kiện thứ ba là tình nguyện tiếp nhận các cuộc thăm hỏi định kỳ mỗi năm, ôi dào, cứ thoải mái đến, mạnh dạn đến, cứ đến vào mùa xuân là được! Không có ý gì khác đâu, chỉ là mùa xuân trong vườn nhiều đặc sản ngon, đãi khách mới chu đáo thôi.
Muốn thăm hỏi kiểu gì cũng được, miễn là đừng đến vào giờ mấy bảo bối nhà cô đang ăn là được. Bằng không, nếu nhìn thấy trong chậu cơm của tụi nó trộn thêm cám gạo với bã đậu, e là người ngoài nhìn vào lại tưởng cô keo kiệt mất...
Ngoài ra, cá nhân không được nhận nuôi c.h.ó lớn, cái này cũng không thành vấn đề! Nhà cô là trang trại mà, nuôi c.h.ó nhỏ thì chẳng hợp tí nào.
Cuối cùng, cuối cùng... Mỗi người chỉ được nhận nuôi một con?!
Tống Đàm: …
Cô buồn bực đặt bút xuống, bỏ dở việc điền đơn đăng ký.
Chỉ nhận nuôi một con c.h.ó thì có ích gì chứ? Trang trại trên núi của cô, với khu vườn và ao hồ, bảo vệ bằng năm sáu con c.h.ó thì cũng chưa chắc đủ, tám chín con thì càng tốt.
Nhìn lại bức ảnh mấy chú c.h.ó giải ngũ trên thông báo nhận nuôi, nào là c.h.ó sói xanh, c.h.ó Malinois, c.h.ó Springer, c.h.ó Đức...
Có con giải ngũ vì bị thương, có con mang bệnh, những chú c.h.ó này đều cần được chăm sóc cẩn thận.
Nhìn một hồi, Tống Đàm thấy lòng cứ bứt rứt khó chịu.
Hơn nữa, trong thông báo nhận nuôi còn có một số chú c.h.ó rất khỏe mạnh, chỉ là tuổi đã cao, đều bảy tám tuổi cả rồi. Chó nghiệp vụ không thể lấy tuổi thọ của c.h.ó cảnh làm tiêu chuẩn, vì cường độ làm việc của chúng rất cao. Do đó, bảy tuổi đã được xem là bước vào tuổi già.
Nói chung, đây có vẻ là lần đầu tiên tỉnh Ninh mở đợt nhận nuôi c.h.ó giải ngũ công khai, thông tin về từng chú c.h.ó rất chi tiết, mà cũng không có con nào mất hoàn toàn khả năng vận động... Những chú c.h.ó đó chắc họ cũng chẳng nỡ cho đi đâu, sợ bị người ta đối xử tệ bạc thì đúng hơn.
Ngẫm tới ngẫm lui, Tống Đàm cảm thấy chuyện này vẫn có cửa xoay chuyển.
Chỉ cần nhìn vào bản thông báo nhận nuôi với hàng loạt điều khoản đảm bảo quyền lợi của những chú c.h.ó được nhận nuôi là biết, người ta mở đợt nhận nuôi này mà trong lòng cũng thấp thỏm lắm.
Và điều mà Tống Đàm muốn lợi dụng chính là sự thấp thỏm đó.
Cô mở lại văn bản khi nãy, thấy địa chỉ email đăng ký là của đội cứu hỏa thành phố Ninh, mà thời hạn nộp đơn thì còn một tuần nữa...
Tống Đàm lập tức quyết định:
“Mẹ ơi, con định dẫn mấy đứa bảo bối lên thành phố Ninh một chuyến, chắc mất hai ba ngày. Đại Vương cũng đi nữa, ở nhà mẹ trông nom thêm chút nha.”
“Mang c.h.ó qua đó làm gì?” Ngô Lan thắc mắc:
“Với lại bây giờ cũng đâu có gì để bán, con chạy tới đó làm gì chứ? Lái xe cũng mất bốn tiếng đồng hồ đấy!”
Tống Đàm cười hì hì:
“Con muốn đến nhận nuôi vài chú c.h.ó về, mà chỗ đó yêu cầu khá nghiêm ngặt. Nên con tính dẫn mấy đứa bảo bối theo, cho người ta thấy tài nuôi c.h.ó của con luôn.”
Tài nuôi c.h.ó của cô sao?!
Ngô Lan chẳng buồn vạch trần, rõ ràng là mấy đứa bảo bối tự thân phát triển tốt đấy chứ. Cứ cho ăn cơm thừa canh cặn mà đứa nào đứa nấy vẫn mập mạp, khỏe mạnh.
Nhưng mà...
“Nhận nuôi gì mà rắc rối thế? Còn phải để người ta coi cả c.h.ó của nhà mình nữa. Giờ con cũng kiếm được tiền rồi, đừng có keo kiệt như thế nữa. Hồi trước mấy đứa nhỏ này ba ngàn tệ một con chẳng phải tốt lắm sao?”
Ngô Lan hiếm khi rộng rãi thế này, đủ thấy mấy đứa bảo bối trong nhà được yêu quý đến mức nào.
“...Con thử hỏi thêm bạn của Yến Bình xem, kiếm thêm mấy con nữa đi. Đừng mất công chạy xa vậy, trời nóng thế này mà chạy cả quãng đường dài, mệt lắm. Có tăng giá thì mình cũng chịu thôi.”
Tống Đàm: …
Phải nói sao để mẹ hiểu rằng ba ngàn tệ chỉ đủ mua được một đứa bảo bối trong mấy đứa thôi đây?
Cô đành phải nghiêm túc nói:
“Mẹ à, con không phải muốn nhận nuôi c.h.ó tốt mà không trả tiền, mà thật sự là thấy mấy chú c.h.ó giải ngũ đáng thương quá. Cả đời chúng cống hiến cho đất nước, giờ nghỉ hưu rồi, con muốn góp chút sức mà thôi.”
“Ít nhất là ở nhà mình, tụi nó có thể chạy nhảy khắp núi đồi, cũng không phải chịu cảnh tù túng gì cả.”
Ngô Lan: …
Bà ngó con gái từ trên xuống dưới, trong lòng thầm nghĩ: Con nói cũng có lý đấy, nhưng mẹ vẫn thấy con tiếc ba ngàn thì đúng hơn!