Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 646: Đi thẳng vào vấn đề



Nhưng mà chuyện nhận nuôi c.h.ó nghiệp vụ đã giải ngũ…

Ngô Lan trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng thật ra bà cũng có chút hư vinh. Nhận nuôi mấy chú c.h.ó này, nói ra ngoài cũng có thể khiến người ta ngưỡng mộ, trông cũng rất có khí thế…

Khụ!

Đã vậy rồi thì cũng nên góp chút sức cho xã hội, trước tiên bắt đầu từ việc giảm bớt gánh nặng cho mấy chú c.h.ó vậy.

Mà khi Tống Đàm chuẩn bị xong xuôi, Kiều Kiều đã đứng bên cạnh trông mong nhìn cô:

“Chị ơi, lần này chị đi công viên giải trí một mình sao?”

Tống Đàm: … Suýt nữa không chống đỡ nổi.

Nhưng lần này thật sự không thích hợp.

Chưa nói đến chuyện khác, mấy bảo bối nhà cô còn chưa chắc có chỗ để ngồi trên xe nữa kìa.

Xét đến chuyện hầu hết c.h.ó nghiệp vụ đều là giống c.h.ó sói Đức hoặc Malinois, Tống Đàm đành bất đắc dĩ bỏ lại Đại Bảo và Nhị Bảo, chỉ mang theo Đại Vương, Tam Bảo, Tứ Bảo xuất phát.

Thế là, Đại Vương một mình chiếm trọn ghế sau, Tam Bảo ấm ức rúc dưới gầm ghế, còn Tứ Bảo thì nằm gọn ở ghế phụ lái…

Chiếc bán tải cũ kỹ này, xét về khả năng chở chó, đúng là hơi kém một chút.



Trời nóng đến khó chịu, xe chạy trên đường, dù đã mở điều hòa mà vẫn thấy mấy bảo bối lè lưỡi thở hổn hển.

Nhưng bọn chúng vẫn rất ngoan.

Ngoài trừ việc khi đi qua vùng ngoại ô cần dừng lại cho chúng uống nước và đi vệ sinh, thì chẳng có phiền phức nào khác cả.

Tống Đàm liếc nhìn hai quả dưa hấu to tướng mà cô đặc biệt chọn lựa đang để dưới ghế phụ lái, trong lòng cũng hạ quyết tâm.

Đã tốn nhiều công sức như vậy, nhất định khi về phải mang một chú c.h.ó về mới được!

Nghĩ vậy, cô lại nhìn mấy bảo bối, ngữ điệu vô cùng sâu xa:

“Bảo bảo à, các em cũng biết, nuôi c.h.ó rất tốn kém, dạy dỗ cũng chẳng dễ dàng gì. Bây giờ khó lắm mới có được mấy chú c.h.ó được Nhà nước đào tạo bài bản như vậy… Các em nói xem, có phải ta nên cố gắng tranh thủ một chút không?”

Không biết bọn chúng có nghe hiểu hay không, nhưng dù sao thì Tứ Bảo ngồi ghế phụ lái cũng rất phối hợp mà “gâu” lên một tiếng.

Tống Đàm lập tức hài lòng gật đầu.

Dù đang nằm trong ghế phụ lái, vẫn có thể thấy Tứ Bảo vẫy đuôi lia lịa.

“Với lại nha, sang năm, nông trại mình còn phải mở rộng thêm nữa, mấy đứa chắc chắn không trông hết được, ta cũng sợ các em mệt… Phải làm sao đây nhỉ? Đại Vương, Tam Bảo, Tứ Bảo, mấy đứa thông minh như vậy, đến lúc đó có thêm thành viên mới, cũng phải dạy dỗ chúng cách làm việc mới được…”

Một tràng nịnh nọt này khiến đám c.h.ó trong xe vẫy đuôi mạnh đến mức suýt nữa biến thành quạt máy. Đại Vương cũng ngồi thẳng dậy, đôi mắt sáng rực dưới lớp khăn quàng đỏ có họa tiết hoa nhỏ.

Tống Đàm hài lòng cười rộ lên:

“Vậy nên, lát nữa khi xuống xe, ta bảo sao thì mấy đứa nhất định phải biểu hiện thật tốt đấy nhé!”

“Cho người ta thấy, bảo bối của ta, còn có cả Đại Vương, chính là những chú c.h.ó ưu tú nhất thế giới!”

“Gâu!”

“Gâu gâu gâu!!!”



Đợi đến khi xe dừng lại trước cổng Tổng đội cứu hỏa, Tống Đàm xuống xe, đứng trước phòng bảo vệ nhìn vào bên trong, sau đó hỏi:

“Xin chào, cho tôi hỏi, khu vực nhận nuôi c.h.ó nghiệp vụ giải ngũ ở đâu ạ?”

Người bảo vệ sửng sốt: “Nhận nuôi c.h.ó giải ngũ chẳng phải vẫn chưa có kết quả sao? Việc này có thể đăng ký trực tuyến mà.”

Có vẻ như thấy trời nóng nực, giọng điệu của mình hơi cứng nhắc, anh ta lại hạ giọng xuống một chút:

“Thông tin chi tiết của từng chú c.h.ó đều có trên đó, trước khi có kết quả thì không tiện xem trước đâu.”

Đối phương nói chuyện theo quy tắc, Tống Đàm cũng không nản lòng, ngược lại còn cười cười, khách sáo nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Là thế này, tôi có một nông trại riêng, rất cần những chú c.h.ó có kinh nghiệm như vậy giúp đỡ. Nhưng tôi sợ các anh không yên tâm, tôi không thể vượt qua vòng kiểm tra, nên dẫn theo mấy bảo bối nhà mình đến, để các anh có thể yên tâm hơn.”

Người bảo vệ: … Hả?

Còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã thấy cô gái trước mặt vẫy tay về phía chiếc bán tải bên cạnh.

Khoảnh khắc tiếp theo, cửa xe mở ra, từ bên trong lần lượt nhảy xuống ba chú c.h.ó lớn.

To thật đó!!!

Quá to rồi!!!

Con c.h.ó dẫn đầu kia bự cỡ con sư tử trong sở thú vậy, không, vì nó đang đứng ngay trước mặt, không có chuồng hay rào chắn gì cả, nên áp lực còn lớn hơn nhiều!

Thao Dang

Con c.h.ó to tướng ấy chỉ ngồi đó thôi mà đã cao hơn cả người. Trước n.g.ự.c nó quàng một chiếc khăn đỏ hoa nhỏ, nhưng chẳng hề làm giảm đi chút nào khí thế uy phong của nó. Đôi mắt nó nhìn thẳng qua đây, khiến người bảo vệ theo phản xạ siết c.h.ặ.t cây gậy trong tay.

Có nó ở đây, hai con c.h.ó khác bên cạnh hoàn toàn chẳng buồn ngó ngàng gì nữa.

Lúc này, Tống Đàm lại cười híp mắt, vẫy tay gọi:

“Lại đây nào, Đại Vương, qua chào chú đi.”

Người bảo vệ: …

Dù anh ta hơi đen một chút, tóc cũng chẳng còn nhiều, mặt còn thêm vài nếp nhăn… nhưng mà, thực sự vẫn chưa tới tuổi để bị gọi là ‘chú’ đâu nha!

...

Nhưng mà giờ không phải lúc để để ý chuyện ‘chú’ với ‘không chú’ rồi.

Người bảo vệ đứng đơ ra đó, trơ mắt nhìn Đại Vương từng bước từng bước tiến lại gần mình. Mỗi bước chân của nó như giẫm lên tim anh ta vậy, làm anh ta không nhịn được run lên theo. Nhịp thở cũng vô thức chậm lại, đầu óc trống rỗng hoàn toàn!

Không biết bao lâu sau, con c.h.ó to đùng trước mặt đã ngồi ngay trước mặt anh ta.

Người bảo vệ tròn mắt ngây ngốc nhìn nó, cảm nhận rõ ràng từng làn hơi nóng mà nó phả ra.

Tống Đàm cười nói:

“Đại Vương, nào, bắt tay với chú đi.”

Rồi cô lại quay sang người bảo vệ giới thiệu:

“Đây là Đại Vương nhà tôi đó. Đừng thấy nó to thế mà sợ, thực ra nó ngoan lắm, lại còn cực kỳ thông minh nữa.”

“Nhà tôi cả cái chuồng heo, hơn một trăm con gà, cả một vườn đào trên núi sau… đều nhờ nó trông coi cả đấy.”

“Nó siêu giỏi luôn!”

Đại Vương quả nhiên “gâu” một tiếng trầm thấp, ngồi xuống, cái đuôi liền quét qua quét lại trên nền đường.

Chiếc khăn đỏ hoa nhỏ trước n.g.ự.c khiến gương mặt dữ tợn của nó đột nhiên có chút ngây ngô, hiền lành hẳn lên.

Người bảo vệ hoàn hồn, nhìn Đại Vương xong lại nhìn sang hai con c.h.ó vẫn bị ngó lơ từ nãy giờ. Đến lúc này anh ta mới để ý, con c.h.ó Đức kia toàn thân rắn chắc, lông óng mượt, dù vóc dáng không to cao bằng Đại Vương nhưng cũng chẳng dễ xem thường.

Nắng nóng đến vậy, mặt đường phả nhiệt như rang, thế mà nó vẫn ngồi ngoan ngoãn ở đó, im lặng không hé một tiếng, ánh mắt thì cứ thế dán c.h.ặ.t vào bên này, rõ ràng là đang chờ lệnh bất cứ lúc nào.

Con c.h.ó Malinois bên cạnh cũng thế.

Đặc biệt là dáng người nó thon dài, ngồi xuống thì từng đường cơ bắp trên cơ thể càng lộ rõ, nhìn vô cùng mạnh mẽ.

Người bảo vệ là người trong đội thay ca trực, cũng coi như có hiểu biết đôi chút về c.h.ó nghiệp vụ giải ngũ.

Lúc này, anh ta dám chắc rằng…

Ngay cả c.h.ó cứu hộ trong đội cứu hỏa của họ cũng chưa chắc đã xuất sắc được như thế này!

Vài giây sau, anh ta nghiêm mặt lại:

“Cô chờ chút, tôi gọi điện thoại đã.”

Mười phút sau cuộc gọi đó, Tống Đàm dắt theo Đại Vương, cùng với Tam Bảo và Tứ Bảo, tiến vào sân huấn luyện của Tổng đội dưới ánh mắt nóng rực của mọi người xung quanh.

Bên cạnh sân huấn luyện, các đội viên nghe tin chạy tới, vừa hau háu nhìn Đại Vương, vừa lén quan sát ánh mắt đội trưởng, từng bước từng bước tiến lại gần.

Dù thế nào đi nữa, hôm nay họ nhất định phải tiếp xúc được với con c.h.ó siêu cấp này mới được!