Ai cũng biết rằng, Đại Vương là một chú c.h.ó ngoan siêu siêu siêu siêu siêu bự.
Giờ đây, chủ nhân giao cho nó nhiệm vụ chăm sóc mấy đứa em nhỏ, chuyện này đương nhiên là hợp lý mà cũng vô cùng quan trọng. Vì thế, khi cảm nhận được ánh mắt nóng rực của đám đông trong sân đang dồn hết lên người mình, cái đầu c.h.ó bự của Đại Vương lại càng vươn cao hơn, khí thế ngút trời.
Dưới ánh nắng rực rỡ, chiếc khăn đỏ hoa nhỏ trước n.g.ự.c nó lay động trong gió, chiếc nơ bướm sau lưng cũng tung bay phấp phới... Không cần nghe ai khen ngợi, Đại Vương cũng biết mình chính là "ngôi sao" chói lóa nhất nơi đây!
Mặc dù đứng bên cạnh, Tam Bảo và Tứ Bảo chẳng mấy nổi bật dưới hào quang của Đại Vương, nhưng điều đó cũng chẳng ngăn được hai chú c.h.ó ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu, khí thế hừng hực!
Phải nói thật lòng, cả đội phòng cháy chữa cháy ở đây đều sững sờ hết cả.
Cũng đúng thôi... Bao giờ mới thấy được con c.h.ó nào bự dữ thần hồn thế này chứ? Người toàn cơ bắp cuồn cuộn, bộ lông vừa bóng vừa mượt, sợi lông ánh vàng rực rỡ dưới nắng, phần lông đen thì sáng bóng như vừa đóng quảng cáo dầu gội đầu xong vậy.
Ngoài ra, Đại Vương còn có một gương mặt rất... dữ tợn. Từng bước nó đi tới đều khiến người ta cảm thấy áp lực nặng nề...
Thật sự rất khó để không sợ hãi.
Nếu không phải vì chiếc khăn hoa đỏ nhỏ quá ư là truyền thống trên n.g.ự.c nó, thì cả đám người ở đây có khi đã vào tư thế phòng vệ mất rồi.
Nhưng mà... dù có bự, có dữ đến đâu thì cứ hỏi mấy ông chú ở đây thử xem, ai mà không muốn nuôi một con c.h.ó ngầu lòi như vậy chứ?
Mắt thấy Đại Vương đã đi được nửa vòng sân huấn luyện, cả đám mới trầm trồ:
“Con c.h.ó này đẹp thật đấy!”
“Bao giờ đội mình mới có được một con thế này nhỉ...”
“Chậc chậc, chắc phải ăn dữ lắm đây! Đảm bảo tiêu chuẩn cơm của ba con c.h.ó cộng lại cũng chưa đủ cho nó đâu.”
“Nó bự như vậy, chắc nhu cầu dinh dưỡng cao lắm. Ngày nào cũng t.hịt cá đầy đủ thì mới có được dáng vóc này... Thôi khỏi mơ, nuôi không nổi đâu!”
“Nhưng mà nó ngầu quá! Dắt ra ngoài là có thể khống chế kẻ xấu chỉ bằng khí thế luôn ấy chứ!”
Ai nấy đều thấy áp lực thế này, thì làm sao mà tội phạm lại không sợ chứ?
Cơ mà...
Người đồng nghiệp bên cạnh nhắc nhở:
“Bọn mình là đội cứu hỏa mà? Bao giờ thì lại phải đối phó với tội phạm thế?”
“Với lại, con c.h.ó bự thế này mà chạy phăng phăng thì cậu nghĩ là cậu kéo nổi dây dắt nó hay tôi kéo nổi đây?”
E là cả đội phải hợp sức chơi trò kéo co với nó mất thôi! Cũng vì lý do này mà chủ của nó, cô gái kia, đâu có dắt dây làm gì.
Dắt cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Lúc này, mọi người mới ngớ ra.
À đúng rồi! Con c.h.ó ngầu như vậy đâu phải của bọn họ, nghĩ nhiều quá thành ra tự làm khổ mình thôi.
Vậy... cô gái này dẫn c.h.ó tới đây làm gì nhỉ?
Trong khi mọi người còn đang thắc mắc, người phụ trách c.h.ó nghiệp vụ đã xuất ngũ vừa sáng mắt nhìn Đại Vương và Tam Bảo, Tứ Bảo, vừa cố kiềm chế không vươn tay ra vuốt ve chúng.
Anh ta nhìn Tống Đàm:
“Tôi nghe nói cô muốn nhận nuôi c.h.ó nghiệp vụ đã giải ngũ, không bàn chuyện thủ tục đúng hay sai vội, nhưng cô dẫn mấy con c.h.ó nhà cô đến đây làm gì?”
“Cô cũng biết rồi đấy, để đảm bảo người nhận nuôi có thể dốc lòng chăm sóc c.h.ó nghiệp vụ, bên tôi có thêm yêu cầu là gia đình không nên nuôi thêm thú cưng khác.”
Nhưng Tống Đàm thì sao?
Cô vừa tới đã dắt theo liền ba con c.h.ó bự.
Chuyện này chẳng khác nào so sánh đứa trẻ con một với mấy đứa trong gia đình đông con cả!
Tống Đàm cười tít mắt, chẳng hề vội vàng trả lời mà chỉ vẫy tay với Đại Vương:
“Đại Vương, qua đây nào.”
Chỉ thấy ba con c.h.ó lớn lập tức đồng thanh sủa một tiếng, sau đó phóng vèo tới chỗ Tống Đàm. Đến sát bên cô thì cả ba đều đồng loạt giảm tốc, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.
Nhìn lại vóc dáng vạm vỡ của ba con c.h.ó rồi nhìn sang khuôn mặt trắng nõn của Tống Đàm...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Rõ ràng là cảnh tượng mỹ nhân và dã thú luôn ấy chứ!
Đúng là hiệu ứng thị giác quá đỗi mãnh liệt!
Mọi người thầm cảm thán trong lòng, trong khi Tống Đàm thì chân thành nói:
"Chuyện là thế này, tôi thấy thông tin nhận nuôi nên đặc biệt chạy từ Vân Thành tới đây."
"Nhà tôi có một nông trại rất lớn, cần rất nhiều c.h.ó để trông coi ruộng vườn trên núi, vì thế tôi muốn hỏi xem liệu tôi có thể nhận nuôi thêm vài con không."
Thấy người phụ trách nhíu mày lại, cô vội bổ sung thêm:
"Anh cứ yên tâm, tôi biết mấy chú c.h.ó này đã giải ngũ, có con bị thương, có con già yếu, nhưng bên tôi đều ổn cả. Dù sao thì trên núi có hàng rào, có camera giám sát, lại có người trông coi, nhận thêm vài con cũng chỉ để tạo chút uy thế thôi, thực ra cũng không cần chúng làm gì nhiều."
Dẫu vậy, người phụ trách vẫn càng nhíu c.h.ặ.t mày hơn.
Anh ta ngừng lại một chút, định từ chối thì ánh mắt lại lướt qua mấy chú c.h.ó trong sân, cuối cùng mới chậm rãi giãn mày ra.
Lúc này nhìn Tống Đàm với vẻ mặt chân thành cùng giọng điệu rất hòa nhã, anh ta nói:
"Trước hết, cảm ơn cô đã lặn lội đường xa tới đây, ủng hộ kế hoạch nhận nuôi của chúng tôi."
"Nhưng việc chăm sóc ở nông thôn không nằm trong kế hoạch ưu tiên của chúng tôi."
"Cô cũng biết đấy, ở nông thôn thường thả c.h.ó chạy rong, rất khó tránh khỏi việc trộm cắp. Hơn nữa, việc khám chữa bệnh ở đó cũng không thuận tiện. Theo tình hình nuôi c.h.ó thông thường ở quê, rất khó đảm bảo chế độ ăn uống và thuốc men cho chúng."
"Chúng tôi mở chương trình nhận nuôi là mong những chú c.h.ó này được chăm sóc tốt hơn, có một cuộc sống về hưu chu đáo hơn. Nếu ở quê thì thật sự không phù hợp."
Thực tế, người phụ trách còn giữ lại một điều chưa nói ra, đó là…
Người trước mặt đặc biệt lặn lội đường xa tới đây, muốn nhận nuôi nhiều c.h.ó giải ngũ, là vì thật sự thích chúng, hay đơn giản chỉ vì c.h.ó giải ngũ được nhận miễn phí?
Nếu là trường hợp đầu tiên thì không sao, nhưng nếu là trường hợp thứ hai, thì về sau thuốc men và điều trị cho những chú c.h.ó già yếu hoặc bệnh tật rất khó được đảm bảo.
Trời nóng nực quá, nói xong mấy câu này, người phụ trách không nhịn được mà đưa tay lau mồ hôi.
Dẫu vậy, nhìn Đại Vương cùng Tam Bảo, Tứ Bảo vẫn đang thản nhiên ngồi trên nền đất nóng rát dưới ánh nắng gay gắt, trong mắt anh ta không khỏi lộ ra tia tán thưởng sâu sắc.
Cuối cùng, anh ta ngừng lại một chút rồi chỉ tay về phía văn phòng bên cạnh:
"Qua bên này nói chuyện đi."
"Về mấy chú c.h.ó này, nếu muốn vào phòng ngồi máy lạnh thì có thể vào, còn không muốn thì ở sân huấn luyện này cũng an toàn, tôi sẽ dặn mọi người không lại gần chúng đâu."
Những chú c.h.ó lớn chưa rõ tính tình mà tùy tiện tiếp cận thì ai dám chắc rằng chúng sẽ không đột nhiên tấn công.
Như Đại Vương to con thế kia, nếu mà nổi nóng cắn một phát thì nửa cánh tay cũng bay luôn.
Tống Đàm theo người phụ trách vào văn phòng, miệng thì nói rất tự nhiên:
"Anh cứ yên tâm, mấy con c.h.ó nhà tôi chưa bao giờ cắn người, cực kỳ thông minh, tiếp xúc bình thường thì không sao đâu."
"Nếu anh thật sự lo lắng thì có thể đeo rọ mõm cho chúng, anh có thể lại gần xem thử tình trạng của chúng."
Cũng tốt, như vậy mới xác nhận được thực lực nuôi c.h.ó của cô.
"Không cần rọ mõm đâu."
Người phụ trách vốn cũng là người rành về chó, độ phục tùng, mức độ hưng phấn, tính khí ôn hòa hay hung dữ, anh ta tự tin mình nhìn cũng khá chuẩn.
Vả lại...
Thao Dang
Con Đại Vương kia thực sự quá to, đến mức chẳng có cái rọ mõm nào vừa với nó cả.
Trước khi vào phòng, anh ta quay lại dặn dò mọi người:
"Nhớ nhé, tuyệt đối đừng tùy tiện đưa tay ra sờ chúng."
"Yên tâm, yên tâm..."
Mọi người miệng thì nói vậy nhưng ánh mắt lại chẳng rời khỏi người Đại Vương, giờ phút này chỉ hận không thể tròn mắt nhìn chằm chằm mà nhào tới vuốt ve ngay.
Ừm... để đảm bảo an toàn, tốt nhất là đeo găng tay bảo hộ và nón bảo vệ trước đã.