Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 648: Mười con tám con cũng không ngại nhiều.



Bên này, Tống Đàm đi theo người phụ trách vào trong. Nhìn thấy đối phương chu đáo rót cho cô một cốc nước, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng nghĩ thầm, quả nhiên dẫn Đại Vương bọn họ theo đúng là lá đơn xin phép trực quan nhất.

Nếu không, e rằng cô còn chẳng thể bước vào nơi này nếu đề xuất yêu cầu đó.

Lúc này, Tống Đàm nhìn đối phương với ánh mắt chân thành:

"Tôi có thể cam đoan rằng, bọn chúng tuyệt đối không gặp phải tình trạng bị trộm cắp. Thực tế thì, mặc dù hiện tại hệ thống camera giám sát mới chỉ được lắp đặt một phần, nhưng sau khi tiếp tục khai thác vùng đồi núi, chắc chắn sẽ được lắp đầy đủ."

"Với lại," cô bổ sung thêm:

"Anh cũng thấy tình trạng của mấy chú c.h.ó tôi dẫn theo rồi đấy, tôi không phải người tiếc tiền cho chó. Anh cũng không cần lo về khả năng tài chính của tôi."

"Thế này đi, để tôi cho anh xem trang bán hàng trực tuyến và phòng livestream của tôi nhé, đây là cửa hàng nhà tôi, giá bán và doanh thu đều là thật. Đây là phòng livestream của tôi, tất cả mấy chú c.h.ó đều từng xuất hiện ở đây cả."

"Còn đây là mấy tấm ảnh, là một phần hợp đồng thuê núi ở làng tôi."

Tống Đàm lần lượt đưa điện thoại ra trình bày:

"Tôi dám đảm bảo, mấy chú c.h.ó được nuôi ở chỗ tôi nhất định sẽ tự do và vui vẻ hơn ở nơi khác, đồng thời cũng được chăm sóc toàn diện hơn."

Người phụ trách nhận lấy điện thoại xem qua, nhưng cũng không hoàn toàn tin lời cô nói.

Nói hay thì ai mà chẳng biết nói?

Những năm qua, những người đến xin nhận nuôi không thiếu gì người ở biệt thự hay làm chủ công ty, quan trọng là họ có sẵn sàng bỏ công sức vì mấy chú c.h.ó này hay không.

Trong mắt nhiều người, người là người, c.h.ó là chó, chỉ cần có cơm ăn là được.

Nhưng những chú c.h.ó đã về hưu này đều từng cùng họ kề vai sát cánh, thậm chí còn vào sinh ra tử. Đối đãi với chúng chẳng khác nào chăm sóc đồng đội bị thương vậy.

Nếu không phải do điều kiện hiện tại của trung tâm không thể toàn tâm toàn ý chăm sóc chúng, họ cũng chẳng mở cửa cho người ngoài nhận nuôi như thế này.

Dẫu vậy, khi người phụ trách lướt qua mấy tấm ảnh hợp đồng và phòng livestream, ánh mắt lại dừng lại trên giao diện trang bán hàng trực tuyến của Tống Đàm, không khỏi giật mình.

Sau đó, khi ngước mắt nhìn Tống Đàm, trong ánh mắt như hằn rõ mấy chữ to tướng.

[Cô không phải là gian thương đấy chứ?]

Nhìn đống đơn hàng trên đó mà xem, chiếu cói với trà thì thôi đi, mà ngay cả tuyết nhĩ cũng bán bốn ngàn một cân!

Đừng nói đến cái gì tương ớt xanh trăm tệ một hũ, rồi đào mấy chục tệ một cân nữa...

Quá mức vô lý!

Mà càng vô lý hơn là, vì đây là giao diện quản lý nên ngay khi anh ta vừa lướt trang thì đã có người liên tục nhắc nhở:

[Mau lên! Bán thêm chút đồ ăn đi!]

Lạ thật!

Còn Tống Đàm thì cười tủm tỉm bổ sung:

"Cho anh xem phần quản lý này cũng không phải có ý khoe khoang gì, mà là muốn anh biết rằng trang trại nhà tôi rất có tiềm năng phát triển."

"Và hoàn toàn không cần lo lắng rằng nếu chẳng may phá sản hay hết tiền thì mấy chú c.h.ó sẽ bị đối xử tệ bạc."

"Dù sao thì cho dù người khác nhận nuôi, e là cũng khó mà đảm bảo an toàn tuyệt đối được."

"Nếu anh vẫn chưa yên tâm, thì xem thêm mấy tấm ảnh này đi, đây là ảnh và video của mấy bảo bối khác nhà tôi. Tôi dám chắc không ai có thể nuôi c.h.ó tốt như nhà tôi đâu!"

Câu này thì đúng là thật.

Người phụ trách cũng thừa nhận điều này. Anh ta thậm chí không cần phải hỏi về thực đơn hay kế hoạch huấn luyện gì cả.

Nuôi c.h.ó có tốt hay không, chỉ cần nhìn một cái là biết ngay.

Điều này khiến người ta khó mà không xiêu lòng.

Suy cho cùng, hàng loạt đơn xin nhận nuôi gửi về hòm thư đủ mọi hình thức, đâu có gì trực quan hơn mấy chú c.h.ó mà Tống Đàm dẫn theo chứ?

Nhận ra sự d.a.o động của người phụ trách, Tống Đàm vội vàng chớp thời cơ:

"Thêm nữa, giờ nuôi c.h.ó ở thành phố yêu cầu cũng rất cao, rất nhiều giống c.h.ó lớn không thể nuôi được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Cho dù có nuôi, thì hàng xóm dị nghị, người qua đường sợ hãi, muốn dẫn c.h.ó đi dạo còn phải lén lút vào ban đêm... thực sự rất bất lợi cho sức khỏe tinh thần của mấy chú chó."

"Nhưng nhà tôi thì khác. Anh xem, Đại Vương ngoài kia to như thế mà tôi nuôi tốt thế đấy! Vừa ngoan ngoãn vừa hoạt bát, thật đáng yêu phải không nào?"

Người phụ trách: Quá đáng ghét!

Nghĩ đến mấy bảo bối trong đội mình chỉ có thể đeo rọ mõm, lén lút dẫn đi dạo vào ban đêm, lòng anh ta thật sự đau xót!

Nhưng tình trạng hạn chế nuôi c.h.ó lớn trong thành phố cũng như nỗi sợ hãi và phản cảm của người dân đúng là có tồn tại thật.

Lúc này, nét mặt anh ta không khỏi thả lỏng đôi chút.

"Những con c.h.ó về hưu đều là c.h.ó già hoặc c.h.ó bệnh. Nhà cô có ngọn núi lớn như vậy cần canh giữ, bọn chúng thực sự không còn sức và khả năng nữa đâu."

Tống Đàm cười khẽ: "Anh yên tâm, nhà tôi mỗi chú c.h.ó đều chỉ phụ trách một khu vực cố định thôi, như Đại Vương thì trông coi vườn đào trên núi sau nhà tôi đấy."

Trông chuồng heo nghe có vẻ hơi khó nghe, nên thôi không nói nữa.

“Tam Bảo, Tứ Bảo là đội ngũ chuyên canh gác vườn rau đấy.”

“Còn có mấy con c.h.ó cỏ nhỏ nữa, đang trong giai đoạn nửa lớn nửa nhỏ, hiện tại đang được Đại Bảo, Nhị Bảo huấn luyện ở vườn hạt dẻ.”

“Mỗi con phụ trách một khu vực không lớn lắm, chỉ khoảng vài mẫu đất thôi, hơn nữa đều có hàng rào bao quanh. Thật ra ngày thường chẳng cần chúng làm gì, chỉ cần đứng đó là đã đủ khiến người ta e dè rồi.”

Tống Đàm muốn nuôi thêm vài con nữa, đơn giản là vì diện tích đất trên núi quá lớn, nếu không có thêm chút yếu tố răn đe thì chẳng khác nào ngầm mời gọi người khác nổi lòng tham.

Cô nhớ tới bản tin đã xem mấy hôm trước, nhân cơ hội này nói tiếp:

“Hơn nữa, không ít người sau khi về hưu vì không có việc làm nên cảm thấy khó thích nghi. Có người vừa mới nghỉ ngơi xong liền phát bệnh ngay…”

Thao Dang

“Người thì còn nhiều cách giải trí, rảnh rỗi một chút cũng đã buồn lòng. Vậy mấy chú c.h.ó thì sao? Chúng vừa giải ngũ là chẳng có gì để làm cả, thực sự có thể quen được sao?”

“Tại chỗ của tôi, giao cho chúng một ít nhiệm vụ nho nhỏ, tôi nghĩ chúng sẽ thấy vui vẻ hơn.”

Người phụ trách nhìn Tống Đàm với ánh mắt phức tạp.

Cô gái trẻ trước mắt trông có vẻ non nớt, xinh đẹp, tưởng chừng chưa từng trải qua sóng gió. Nhưng những lời cô nói ra, câu nào câu nấy đều thấu tận lòng người!

Nghe xong, ngay cả người phụ trách cũng cảm thấy lời cô nói thật có lý.

Đúng là mấy bảo bối trong đội dạo này cứ buồn bã mãi, người chăm sóc bày đủ trò dỗ dành mà chẳng thể làm chúng vui lên.

Anh ta trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Vậy cô tới đây là muốn nhận nuôi mấy con?”

Ổn rồi!

Tống Đàm mừng rỡ, vội vàng đáp: “Ba, năm con thì không chê ít, mà mười con tám con cũng không ngại nhiều đâu ạ!”

“Hít!!!”

Người phụ trách hít sâu một hơi: “Cô cũng tham vọng đấy nhỉ! Mười con tám con? Cô có biết chúng tôi với bên cảnh sát hợp tác, tổng cộng cũng chỉ có bao nhiêu con c.h.ó giải ngũ không?”

“Tổng cộng chỉ có mười hai con!”

“Tám con khỏe mạnh, bốn con bị thương hoặc bệnh.”

Những con bị loại khỏi đội vì có thể đem lại thu nhập cho ngân sách quốc gia nên không được tính vào danh sách này.

Người phụ trách nhìn Tống Đàm rồi bất lực xua tay:

“Cô vừa mở miệng đã muốn lấy hết danh sách c.h.ó giải ngũ của chúng tôi rồi đấy! Đến lúc thông báo công khai, những người nộp đơn khác sẽ nghĩ thế nào?”

Tống Đàm chậm rãi thuyết phục:

“Anh đừng lo, mấy con cũng được cả.

“Trước hết tôi sẽ nuôi thử hai năm, chẳng phải bên mình có đợt kiểm tra định kỳ sao? Đến lúc đó anh xem tình trạng của chúng thế nào, lần sau có thêm c.h.ó giải ngũ thì cứ ưu tiên tôi là được.”

“Hơn nữa, tôi cũng không nhất thiết phải chọn c.h.ó già, c.h.ó bị thương hay bệnh cũng được, tôi nhận hết.”

Danh sách những chú c.h.ó bị thương, mắc bệnh mà Tống Đàm đã xem qua rồi.

Có con bị bệnh ngoài da mãn tính, có con bị tổn thương tay chân, có con mắc bệnh cần uống thuốc định kỳ... Nhưng nhìn chung, chúng đều là những chú c.h.ó tốt cả!

Chỉ là... hơi tốn công sức một chút thôi.

Cô không ngại đâu!