Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 649: Phong cách tâng bốc hoa mỹ.



Câu này nói ra khiến người phụ trách không biết phải đáp lại thế nào.

Cái khẩu khí này cũng lớn quá rồi nhỉ? Còn dám nhận hết c.h.ó bị thương ốm nữa? Cô gái này có biết chăm sóc một con c.h.ó ốm đau vất vả đến mức nào không?

Không nói đâu xa, ngay trong đội của họ có con c.h.ó sói lai tên "Công chúa", lần trước làm nhiệm vụ bị thương ở mắt, giờ một bên mắt đã mù rồi.

Mà khó nhất là, vì nó không nhạy với kháng sinh, vết thương đến giờ vẫn không ngừng lở loét, ngày nào cũng phải rửa bằng thuốc hơn mười lần, lại còn phải nghe nó rên rỉ từng hồi...

Mỗi lần rửa vết thương và bôi thuốc, nhìn con bé vừa sợ hãi vừa ép bản thân không dám cử động, dù đau đến run cả người cũng chỉ rên rỉ chứ không chống cự.

Hỏi thử người chăm sóc có đau lòng không?

Đau đến mức nước mắt sắp rơi xuống, chỉ hận không thể bế nó vào lòng, đi đâu cũng dỗ dành theo.

Nếu không phải thật sự kiệt sức, họ nhất quyết chẳng nỡ để Công chúa được nhận nuôi đâu. Đừng nói gì khác, chỉ tính mỗi ngày rửa vết thương hơn mười lần thôi, người nhận nuôi có yêu thương đến mấy cũng chẳng thể ngày nào cũng xoay quanh một con c.h.ó mãi được!

Nhưng nếu lơ là một chút thôi, vết thương của Công chúa sẽ tiếp tục lở loét, nhiễm trùng...

Mà đây... mới chỉ là một con trong số đó.

Vậy nên, lời khoác lác của Tống Đàm, người phụ trách chẳng tin nổi dù chỉ một chữ.

Nhưng mặt khác, anh ta cũng hơi cảm khái.

Những người đến xin nhận nuôi, phần lớn đều chọn c.h.ó già. Mở đăng ký nhận nuôi hai ngày mà họ đã nhận được hơn hai trăm đơn, thế mà chỉ có 31 đơn dành cho c.h.ó ốm đau.

Người muốn nhận nuôi Công chúa chỉ có một.

Người phụ trách nghĩ, cô gái Tống Đàm này tuy nói chuyện mạnh miệng, nhưng dám vỗ n.g.ự.c khẳng định mình sẽ chăm sóc hết...

Dũng khí này cũng đáng quý lắm.

Thế nên anh ta trầm ngâm hồi lâu, vẫn chưa đưa ra được câu trả lời.

Ngược lại, Tống Đàm đã không còn sốt ruột nữa.

Cô chỉ ra ngoài cửa sổ:

"Anh mà thực sự không quyết định được thì hay là nhìn mấy con c.h.ó của tôi thêm một lúc nữa đi."

"Tôi thật sự, thật sự sẽ chăm sóc tốt cho chúng."

"Nếu không được thì anh cứ theo dõi kênh livestream của tôi mà xem. Nếu thấy tình hình không ổn thì ở đây vẫn có thể thu hồi mà, đúng không?"

Nếu c.h.ó nghiệp vụ giải ngũ không được chăm sóc đầy đủ thì đúng là họ có thể thu hồi lại thật.

Nhưng... c.h.ó càng thông minh thì lòng tự trọng càng cao. Việc chuyển chủ liên tục đối với những chú c.h.ó đã mất đi khả năng làm việc mà nói, cũng là một dạng tổn thương.

Người phụ trách không nói gì.

Ngoài cửa sổ, mấy anh lính cứu hỏa trong đội cũng chẳng mang theo đồ đạc gì, dù sao thì với cái tướng tá của Đại Vương, mang thêm gì cũng vô ích thôi!

Mọi người vừa thăm dò vừa thử tiếp cận... Trong lúc Tống Đàm nói chuyện với người phụ trách, rõ ràng mọi người đã lấy thêm được chút can đảm, giờ đây đã dám đến gần Đại Vương hơn rồi.

Có người nói:

"…Gọi là Đại Vương đúng không? Nào nào nào, tôi quay video cái nào! Đúng là quá ngầu mà!"

Mà chú c.h.ó khổng lồ tên Đại Vương kia rõ ràng đã ưỡn thẳng người lên, ngồi ngay ngắn tại chỗ, đầu ngẩng cao nhìn thẳng phía trước, oai phong khỏi phải bàn!

Người khác lại nói:

"Ái chà! Sao lại đeo cái khăn này thế nhỉ? Đội mình không phải có cái vòng da cực ngầu à? Đeo cái đó vào cho nó đi. Chó săn thì phải hợp với cái đó chứ..."

Đại Vương dường như nghe hiểu được lời người kia, lúc này lại hừ một tiếng qua lỗ mũi, sau đó đứng dậy, thong thả đi sang hướng khác ngồi xuống.

Thái độ này đúng là kiểu "không thèm chấp".

Cả đội im lặng một lúc, sau đó cười phá lên.

Rồi lại nhìn sang Tam Bảo, Tứ Bảo, giờ mọi người nhìn thêm vài lần, sự chú ý cũng bắt đầu phân tán dần.

Thêm nữa, giống c.h.ó Malinois và c.h.ó chăn cừu Đức cũng là những giống mà họ quen thuộc, giờ đây rõ ràng mọi người đã thoải mái hơn nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Người này hỏi:

"Trong các cậu ai là Tam Bảo? Ai là Tứ Bảo thế?"

Anh ta vừa hỏi đến Tam Bảo thì con c.h.ó chăn cừu Đức liền "gâu" một tiếng.

Đến khi gọi đến Tứ Bảo thì Tứ Bảo cũng theo đó mà "gâu" lên một tiếng.

Nhìn qua cơ bắp cuồn cuộn trên người nó, có người còn thèm thuồng trêu đùa:

"Biết bắt tay không đấy?"

Trong đội nhốn nháo ầm ĩ, ba chú c.h.ó bận rộn đến quay cuồng.

Nhìn thấy cảnh này, người phụ trách dù trong lòng có trăm ngàn mối lo cũng không nhịn được mà bật cười.

Nhưng nụ cười ấy chỉ mới vừa nở thì anh ta lại sực tỉnh, vội điều chỉnh lại sắc mặt:

"Đã vậy thì tôi dẫn cô đi xem bọn chúng trước nhé. Chó bị thương hoặc bệnh cần nhận nuôi thì trách nhiệm nặng nề lắm, rốt cuộc cô có chăm sóc được không, vẫn phải tận mắt nhìn mới chắc được."

"Để cô có thêm thời gian suy nghĩ cho kỹ nữa."

Anh ta cất bước đi ra ngoài, đi được mấy bước lại hỏi Tống Đàm:

"Có lái xe không? Chúng ta phải đến trung tâm dưỡng lão cho c.h.ó cứu hộ đã nghỉ hưu, bên cạnh là trung tâm dưỡng lão cho c.h.ó nghiệp vụ nghỉ hưu. Hai bên thực ra đã hợp nhất rồi, giờ nhận nuôi cũng là do cả hai bên hợp tác, tiện thể có thể xem luôn."

Người ta đã chịu lặn lội đến tận đây rồi, chứng tỏ yêu cầu của họ gần như đã chắc chắn, chỉ là cụ thể số lượng và cách thức còn cần bàn bạc thêm.

Tống Đàm bất giác nở nụ cười, sau đó không quay đầu lại mà cứ tùy tiện giơ tay lên chào một cái:

"Đi thôi, lên xe nào."

Giọng nói rõ ràng không lớn lắm, vậy mà ngay giây tiếp theo, Đại Vương cùng Tam Bảo, Tứ Bảo đang bị bao vây giữa đám đông đồng loạt quay đầu lại, sau đó phóng mình lên không trung,

Thân hình to lớn ấy vậy mà lại nhảy qua đỉnh đầu mọi người, giống như một con sư tử hoang dã trên thảo nguyên, nhanh như chớp lao thẳng tới cửa!

Người bảo vệ còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Đại Vương là kẻ đến đích đầu tiên, thành thạo mở toang cánh cửa xe vốn không khóa, rồi vô cùng quen thuộc mà nằm ngay ngắn trên ghế.

Tam Bảo thì chậm hơn một bước, tủi thân cuộn tròn dưới ghế xe.

Tứ Bảo ở bên cạnh cũng dùng móng cào cào cạnh cửa xe, nhảy phóc lên ghế lái.

Động tác ấy trơn tru cực kỳ, như thể giây tiếp theo là nó sẽ tự thắt dây an toàn vậy.

Người phụ trách: …

Chà, c.h.ó thì xuất sắc thế này, mà xe thì thê thảm thế kia… Sao nhìn cứ thấy sai sai nhỉ?

---

Chiếc xe dẫn đường phía trước chạy chầm chậm, phối hợp với định vị, Tống Đàm lái chiếc bán tải của mình bám sát theo sau, vừa lái vừa không quên khen mấy bảo bối trên xe:

"Đại Vương, Tam Bảo, Tứ Bảo, hôm nay các em giỏi lắm! Nhất là Đại Vương, nhìn xem em oai chưa kìa, vừa ra mắt đã khiến người ta phục sát đất rồi."

"Mai mốt nhà mình mà có dịp quan trọng, nhất định phải nhờ em góp mặt đấy nhé."

Mấy lời tâng bốc này làm cho Đại Vương lâng lâng hết cả người, cuộn mình trên ghế xe mà quên luôn cả cảm giác tủi thân ban nãy.

Tiếp theo là Tam Bảo.

"Tam Bảo cũng ngoan lắm, nhìn bộ lông mượt mà sáng bóng của em đi, đẹp trai quá trời luôn! Tính tình lại còn điềm đạm nữa, mai mốt có thêm đàn em, nhất định phải nhờ em trông nom đấy nha."

Trong xe liền vang lên tiếng sột soạt, rõ ràng là đuôi của Tam Bảo đang vẫy phành phạch trên chiếc đệm xe bẩn thỉu, phấn khích đến không kìm được.

Cuối cùng là Tứ Bảo ngồi ở ghế phụ lái.

"Còn Tứ Bảo của ta nữa, nhìn cặp chân dài của em kìa, rồi cả cú nhảy hôm nay nữa! Lúc em bay qua đầu người ta, ai mà không ghen tị với ta chứ!"

"Ôi chao! Ta thật là may mắn mới được nuôi mấy chú c.h.ó xuất sắc như thế này đấy!"

Chỉ với mấy câu bùi tai như thế mà khi xe đỗ lại tại trung tâm dưỡng lão, ba chú c.h.ó đã phấn khởi đến mức chẳng còn biết trời nam đất bắc là gì nữa!

Thao Dang

Ngay cả khi người phụ trách bảo rằng không tiện để ba chú c.h.ó vào trong, bọn chúng cũng chẳng hề để tâm.