Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 650: Công chúa sói xanh.



Trung tâm chăm sóc c.h.ó cứu hộ về hưu nằm ở vùng ngoại ô Ninh Thành. Tống Đàm làm việc ở đây hai năm rồi mà vẫn chưa từng đến nơi hẻo lánh thế này.

Thậm chí trung tâm này trông cũng khá đơn sơ, bên ngoài là cánh cửa sắt tôn, vừa đẩy cửa ra thì có người ló đầu ra:

"Đến cũng nhanh phết nhỉ."

Rõ ràng là người phụ trách đã báo trước với họ trên đường đi. Dù vậy, sắc mặt người này khá lạnh nhạt, trông chẳng có vẻ gì là chào đón cho lắm.

Chuyện này cũng bình thường thôi.

Dù là ai thì cũng khó mà vui vẻ nổi khi phải đưa con cưng yêu quý của mình cho người khác. Nhất là khi đối phương còn mạnh miệng tuyên bố muốn nhận nuôi hết mấy chú c.h.ó bị thương tật.

Trong mắt người chăm sóc ở đây, đối phương hoặc là chẳng có tí lòng yêu thương nào mà nhận nuôi c.h.ó chỉ vì mục đích khác.

Hoặc là chỉ đang "yêu rồng trong truyền thuyết" mà thôi.

Có người lúc mới nuôi thì nói yêu thương lắm, nào là "con cưng", nào là "bé yêu", nhưng vừa thấy chúng ốm đau là bỏ bê, thậm chí quẳng đi... Nếu gặp phải kiểu người này, e là khi trông thấy những chú c.h.ó cứu hộ đang mang thương tích, họ sẽ lập tức rút lui cho mà xem.

Thao Dang

Người chăm sóc chẳng nói ra điều này, nhưng chắc do ngày nào cũng ở cùng đám c.h.ó nên họ cũng không buồn che giấu cảm xúc, tất cả đều hiện rõ trên mặt.

Tống Đàm thật sự hiểu được tâm trạng này.

Cô thầm nghĩ: Lẽ ra mình nên hỏi thêm xem có thể đưa Đại Vương và tụi nhỏ vào không. Nếu đưa chúng vào, nhìn thấy là biết thực lực của mình ngay.

Nhưng người phụ trách từ đầu đã không đồng ý.

Thực lòng mà nói, đám c.h.ó của Tống Đàm không phải không tốt, mà là quá tốt!

Còn ở trung tâm dưỡng lão này, đều là những chú c.h.ó già yếu hoặc bị thương tật, nói thẳng ra thì nhìn chẳng được đẹp mắt gì.

Nếu giờ lại dẫn theo mấy con c.h.ó có ngoại hình xuất sắc như thế vào đây... Đám c.h.ó không ngốc đâu, càng có lòng tự tôn thì càng dễ thấy tủi thân trong lòng.

May mà tuy người chăm sóc mặt mày không vui vẻ gì nhưng vẫn không dừng bước, trực tiếp dẫn người đến khu dành cho c.h.ó bị thương:

"Trời nóng quá, mấy đứa này sức khỏe không tốt nên tôi không thả ra ngoài. Dãy phòng này thông với phòng tôi, mát mẻ hơn chút."

Trung tâm dưỡng lão rộng lớn thế này, chắc chắn c.h.ó bị thương không chỉ có bốn con trong danh sách nhận nuôi lần này.

Nhưng đã không mở đơn nhận nuôi mà vẫn giữ lại trong trung tâm, chắc hẳn còn có lý do khác.

Người chăm sóc dẫn họ đến xem đúng bốn chú c.h.ó có trong danh sách.

Vừa đẩy cửa ra đã thấy con đầu tiên, đó là "Công chúa" sói xanh.

"Đây là một con c.h.ó Côn Minh, lông đúng chuẩn luôn, tên là Công chúa, năm nay mới ba tuổi. Nhìn con bé xem, vóc dáng khỏe khoắn lắm! Lúc làm nhiệm vụ cũng thể hiện rất tốt. Nhưng lần trước trong một vụ cứu nạn, không may gặp phải vụ nổ thứ hai, mắt nó không giữ được nữa."

Vừa nói, người chăm sóc vừa quen thuộc bước tới vươn tay xoa đầu Công chúa. Con bé từ trạng thái nằm bỗng chống người ngồi dậy, còn đặc biệt thân thiết l.i.ế.m liếm lòng bàn tay của người chăm sóc.

Lúc này, mắt trái của Công chúa mới lộ rõ, chỗ đó đang rỉ ra thứ dịch vàng nhầy nhụa khó chịu. Không chỉ riêng mắt mà vùng lông xung quanh cũng chưa hoàn toàn lành lại, phải nói thật là, lần đầu nhìn thấy cũng có chút dữ tợn đáng sợ.

Thế nhưng sắc mặt Tống Đàm chẳng hề thay đổi chút nào.

Cô thậm chí còn bước lên theo, trong ánh mắt có chút hài lòng của người chăm sóc, cô từ tốn vươn tay ra:

"Tôi có thể chạm vào nó được không?"

Người chăm sóc thở phào nhẹ nhõm, bớt cảnh giác hơn hẳn:

"Được chứ, Công chúa ngoan lắm. Nhân tiện cô cũng xem thử nó có thích cô không."

Thích thì chắc chắn rồi!

Tống Đàm đưa tay ra:

"Công chúa."

Cô thành khẩn nói:

"Ta muốn đưa em về nhà, em có muốn không?"

Đôi mắt Công chúa ánh lên vẻ dịu dàng khác thường, khoảnh khắc ấy nó bất ngờ từ từ ngồi thẳng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Tống Đàm.

Đồng thời, hai móng vuốt cũng bồn chồn nhúc nhích.

Người chăm sóc không kìm được mà trợn to mắt, sau đó lại nhìn về phía Tống Đàm.

Ông ta biết rõ, Công chúa đang do dự, đang bất an.

Còn vì sao lại bất an, ông cũng hiểu, Công chúa từ khi bị thương đến giờ, tâm trạng luôn u uất, giờ lại chẳng thể tiếp tục làm việc nữa, đột nhiên nghe Tống Đàm nói vậy...

Rõ ràng là nó muốn đi lắm! Nhưng lại sợ mình bị chê bỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Khoảnh khắc ấy, sắc mặt vốn luôn kháng cự của người chăm sóc bỗng dần đỏ hoe.

Ông ta xúc động nói:

"Công chúa thích cô rồi đấy!"

"Tôi biết." Tống Đàm chủ động tiến thêm một bước, sau đó vươn tay xoa đầu Công chúa:

"Tôi cũng thấy nó rất tốt, nếu mọi người đồng ý để tôi nhận nuôi, tôi có thể chăm sóc nó chu đáo."

Ngay sau đó, Công chúa đã khe khẽ ư ử một tiếng, rồi nỗ lực dúi đầu vào lòng bàn tay của cô, cả người suýt nữa chui luôn vào n.g.ự.c Tống Đàm.

Người chăm sóc nhìn cảnh tượng ấy, vừa thấy xót xa lại vừa vui mừng. Lại nhìn sang người phụ trách bên cạnh cũng đang ngạc nhiên không kém, anh ta mới đứng dậy nói:

"Chả trách cô lại gọi điện cho tôi như thế, xem ra cô đúng là có tài trong việc nuôi chó."

Ít nhất thì khả năng tạo thiện cảm cũng đạt điểm tối đa rồi.

Xem xong Công chúa, tiếp theo là một chú c.h.ó Đức Shepherd.

"Nó tên là Anh Tuấn, năm nay bảy tuổi rưỡi. Chân trái phía trước của nó bị thương, khớp gối bị mài mòn, đi lại hơi bất tiện."

"Vấn đề là nó không thể chạy nhảy mạnh được, vận động nhẹ cũng là một gánh nặng, nhưng lại không thể không vận động. Ngoài ra, nó còn phải uống thuốc định kỳ..."

Người chăm sóc nói tới đây, chân thành khuyên nhủ:

"Thật ra, theo tôi thì cô không nên nhận nuôi quá nhiều c.h.ó bị thương như thế này."

"Chăm sóc bọn chúng rất tốn sức. Dù nhà cô có là trang trại, thời gian thoải mái, thì cũng khó mà đủ thời gian dành cho chúng."

"Hơn nữa, cô chưa thực sự chăm sóc qua những chú c.h.ó như thế này đâu. Rất mệt mỏi, rất rườm rà, thực sự không dễ dàng chút nào."

Người chăm sóc nhìn Công chúa đang vui vẻ cọ đầu vào n.g.ự.c Tống Đàm:

"Nhưng nếu Công chúa thích cô đến vậy, mà lát nữa Anh Tuấn cũng chịu theo cô về, thì chúng tôi có thể phá lệ xin phép cấp trên để cô nhận nuôi cả hai."

Tống Đàm: ... Đi cả một quãng đường dài như thế, hai con sao mà đủ được? Đã đến rồi mà!

Cô làm ra vẻ mặt đầy xót xa:

"Nhưng tôi thực sự rất thích chó, tôi cũng rất muốn chăm sóc cho chúng."

"Hay là thế này đi. Cho tôi gặp những chú c.h.ó bị thương khác nữa nhé. Nếu chúng đều thích tôi, thì phiền mọi người giúp tôi làm đơn xin phép vậy."

"Dù gì thì bọn chúng đều rất xuất sắc, để con nào phải thất vọng, tôi cũng sẽ đau lòng lắm."

Những lời này... sao nghe lạ quá vậy?

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu người chăm sóc.

Ông ta suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không vội từ chối. Dù sao thì rất khó để thấy Công chúa thích một ai đó đến vậy, trước đây, do tình trạng đặc biệt của nó, bên này đã sắp xếp mấy người bạn chiến đấu quen thuộc tới tiếp xúc với nó rồi.

Đáng tiếc là nó chẳng hề có tinh thần gì cả.

Vì điều này, người chăm sóc chỉ hơi nghiêng người sang bên:

"Vậy thì thử xem Anh Tuấn đi, thực ra với tình trạng hiện tại của nó thì không thích hợp để trông núi đâu."

"Không sao đâu." Tống Đàm đã thành thục ngồi xổm xuống trước mặt Anh Tuấn:

"Chà! Chả trách tên em là Anh Tuấn! Đúng là đẹp trai thật đấy!"

Quả thật, xét riêng ngũ quan thì còn trông đẹp trai hơn cả Tam Bảo nữa.

Lông dày mượt, đôi mắt đen láy sáng ngời. Nếu không phải do khớp gối bị mài mòn và tuổi tác đã cao thì nó thực sự là một chú c.h.ó xuất sắc.

Tống Đàm vươn tay xoa đầu Anh Tuấn, nhìn thấy chú c.h.ó này cũng giống Công chúa, vô cùng thích thú mà khẽ ư ử, còn cố rúc đầu vào lòng cô, Tống Đàm không nhịn được mà bật cười khanh khách:

"Anh Tuấn, em là c.h.ó đực đúng không? Hôm nay ta có mang theo Tam Bảo nhà ta đấy, nó là một cô nàng xinh đẹp lắm, chưa từng yêu đương đâu nha!"

"Nếu em theo ta về nhà, không biết Tam Bảo có thích em không nữa..."

Ngủ ngon nhé!

---

Lời tác giả:

Chó sói lông xanh là tên riêng của một dòng chó, cũng dùng để chỉ màu lông đặc trưng. Rất nhiều giống c.h.ó có màu lông này, nhưng ở Trung Quốc thì thường là giống c.h.ó Côn Minh nhiều hơn. Trông rất đẹp đấy!

Ngày xưa có bộ phim truyền hình tên là Công chúa Nanh Sói, xem mà khóc hết nước mắt. Đoán là giờ chắc ít người còn biết đến bộ phim này rồi.