Thực ra, chẳng cần phải hỏi "Anh Tuấn có muốn vợ không?" đâu. Nhìn bộ dạng bây giờ của nó, rúc rích, rúc rích chui vào lòng Tống Đàm, là đủ để người chăm sóc vừa ngưỡng mộ vừa chạnh lòng rồi.
Ngưỡng mộ là vì, sao có người lại được c.h.ó yêu thích đến thế chứ? Phải biết rằng cả Anh Tuấn lẫn Công Chúa đều đã qua huấn luyện đấy nhé!
Chạnh lòng là vì mình chăm sóc bọn nó bao lâu nay, tuy cũng quấn quýt thân thiết đấy, nhưng chưa từng có kiểu như bây giờ, cứ như một đứa bé đang nhõng nhẽo đòi quà vặt vậy.
Tống Đàm ôm lấy Anh Tuấn, tiếp tục ngọt ngào dỗ dành nó:
“Bảo bối ngoan, cục cưng à, đừng vội nha, lát nữa ta sẽ tới đón em về nhà… Ôi chao, Anh Tuấn của chúng ta giỏi thế này cơ mà, ta muốn đưa em đi còn phải vượt qua nhiều khó khăn nữa cơ…”
Cô chẳng có chút kỹ thuật gì mà cứ xoa đầu nó lia lịa, thậm chí còn vuốt ngược đôi tai to của Anh Tuấn mấy lần, rồi mới từ từ buông nó ra:
“Ngoan nào, lát nữa ta sẽ tới đón em nha! Đừng vội nha cưng!”
Khi cánh cửa ngăn cách khép lại, Anh Tuấn rên ư ử, tập tễnh bước đi, trông cứ như sắp khóc đến nơi rồi.
Người chăm sóc và người phụ trách cũng suýt khóc theo. Anh Tuấn ơi, mở to mắt ra mà nhìn đi chứ!
Người trước mặt này đâu có phải người tốt lành gì! Cô ta vừa mới nói y chang thế với Công Chúa hồi nãy kìa, mà cô ta còn chẳng chỉ muốn mỗi mình mày thôi đâu...
Cô ta đúng là kẻ trăng hoa mà!
Nhưng dù Tống Đàm có "trăng hoa" đến đâu, chỉ nhìn cảnh Anh Tuấn và Công Chúa kiên nhẫn ngồi chờ ngoài cửa là biết, bọn chúng chính là thích cô ấy thôi.
Chuyện này thì biết lý lẽ kiểu gì đây?
Người phụ trách lau mặt:
“Thôi đừng nhìn nữa, mấy con c.h.ó ốm đau phía sau không hợp với điều kiện nhà cô đâu. Nếu cô thực sự muốn nuôi thì dẫn hai con này đi đi, đơn xin nhận nuôi lát nữa tôi sẽ giúp cô làm.”
Sao mà được chứ?
Tống Đàm cười ý nhị:
“Đã tới đây rồi mà. Hợp hay không hợp, cứ để tôi xem thử đã nhé.”
Nói xong, cô không đợi người chăm sóc dẫn đường mà đã theo thứ tự đẩy cửa phòng tiếp theo.
Con c.h.ó trong này trông khá lạ, trán, mũi và đầu mõm đều có khoang trắng, còn phần đầu thì màu nâu hạt dẻ bóng loáng, hai tai to bè, bên dưới phủ một lớp lông dài xoăn tít, phần đuôi lông màu vàng nhạt… Nhìn cứ như một cô bé buộc hai chùm tóc đuôi ngựa vậy.
“Đây là một chú c.h.ó Springer năm tuổi, đực, bên đội cảnh sát kinh tế mới chuyển giao lại, tên là Thương Nhĩ. Tôi không lừa cô đâu, nó thực sự không hợp với điều kiện nhà cô. Cô nhìn xem…”
“Bốp bốp!”
Người phụ trách vỗ hai cái thật to.
Ấy thế mà âm thanh lớn như vậy mà chú c.h.ó tên Thương Nhĩ kia vẫn nằm im, chẳng buồn nhúc nhích, thậm chí còn không quay đầu lại.
Chuyện này là…
Tống Đàm hơi đoán được điều gì.
Quả nhiên, chỉ nghe người phụ trách nói:
“Đúng vậy, nó bị điếc rồi.”
“Không phải điếc hoàn toàn, đôi khi vẫn có phản ứng với âm thanh, nhưng phần lớn thời gian thì kém nhạy lắm. Ngoài ra, nó còn bị huyết áp cao, cần theo dõi định kỳ hoặc uống thuốc.”
Người phụ trách cũng cau mày, đứng bên cạnh bổ sung:
“Cô nói là muốn tìm c.h.ó trông núi, lại bảo không cần chúng chạy nhanh, vậy nên Anh Tuấn và Công Chúa đều được.”
“Nhưng dù không cần gì cả, nếu ưu thế lớn nhất của c.h.ó là thính giác và khứu giác mà đều gặp vấn đề thì giữ nó lại trên núi cũng chẳng có ý nghĩa gì… Bỏ đi thôi.”
“Chi bằng để bọn tôi từ từ chọn lọc, tìm một chủ nhân kiên nhẫn hơn cho Thương Nhĩ.”
“Điều này thì đúng thật.”
Tống Đàm cũng gật đầu đồng tình.
Chỉ là...
“Nghe không rõ cũng không sao, tôi có thể sắp xếp nó đi theo mấy con c.h.ó khác, chỉ cần nó học theo động tác của bọn kia là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Dù không phải điếc hoàn toàn thì cũng có thể hồi phục một phần, chuyện này cô cũng không quá lo lắng.
Huống hồ, Tống Đàm còn có một suy tính khác.
“Nếu tôi không chọn nó, sau này khi các anh lại đưa nó đi nhận nuôi, thì phải tìm được một chủ nhân thế nào, kiên nhẫn ra sao, mới có thể chăm sóc được một chú c.h.ó không nghe rõ âm thanh, cũng không nghe lệnh, thậm chí còn không thể tương tác bình thường như thế này đây?”
“Phải biết rằng, một gia đình muốn chăm sóc tốt cho người câm điếc đã vô cùng khó khăn rồi, huống hồ là một con chó.”
Nghe xong lời này, sắc mặt người phụ trách và người chăm sóc đều trở nên khó coi.
Vì họ biết rằng, những gì Tống Đàm nói là đúng.
Lúc này, Tống Đàm chậm rãi bước lên phía trước:
"Để tôi thử xem, nếu nó bằng lòng đi với tôi thì sẽ không thiếu một bữa cơm nào đâu."
Thao Dang
Những lời này nghe qua thực sự không phù hợp với yêu cầu nhận nuôi c.h.ó của họ. Nhưng với trạng thái của Thương Nhĩ lúc này, lời nói đó lại thuyết phục hơn bất kỳ lời hứa suông nào khác.
Huống hồ...
Tống Đàm đứng trước mặt Thương Nhĩ.
Cô chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra, đối phương liền khẽ rên lên một tiếng, sau đó nhanh chóng ngồi dậy từ mặt đất.
Thế nhưng lần này, Tống Đàm lại không dễ dàng để Thương Nhĩ chui vào lòng mình, ngược lại cô nhanh chóng đứng dậy, lùi về phía sau.
Sau đó, cô đưa tay chỉ về phía bên trái.
Khoảnh khắc đó, Thương Nhĩ theo bản năng vào tư thế sẵn sàng tấn công, sau đó nhanh như chớp lao về hướng đó!
Nhanh nhẹn! Dứt khoát! Gọn gàng!
Tiếp theo, theo sự thay đổi của cử chỉ tay Tống Đàm, nó lại nhanh chóng lao sang bên phải! Sau đó là đứng lên, ngồi xuống, nằm xuống...
Khoảnh khắc này, nó như một người lính được huấn luyện bài bản, ẩn nấp không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Sự phối hợp hoàn hảo này khiến Tống Đàm cảm thấy vừa thần kỳ vừa phấn khích.
Nhìn cái đuôi của Thương Nhĩ vẫy mạnh như muốn bay lên...
Người phụ trách đã vỗ mạnh vào đùi:
"Được rồi! Chính là cô rồi! Bất kể thế nào, Thương Nhĩ cũng sẽ để cô mang về! Có chuyện gì thì tôi với anh ấy chịu trách nhiệm."
Người phụ trách nói lớn tiếng vô cùng, thế nhưng Thương Nhĩ vẫn ngồi đó, đôi tai to của nó chẳng hề động đậy.
Mãi đến khi Tống Đàm ngồi xuống xoa đầu nó, nó mới vui vẻ sủa ầm lên.
"Gâu! Gâu gâu gâu!"
Phải biết rằng, từ khi phát hiện mình bị điếc, nó chưa từng sủa như vậy nữa.
Nuôi mấy chú c.h.ó thông minh này, có khác gì nuôi trẻ con đâu chứ?
Sau ba chú c.h.ó trước, đến con thứ tư, người phụ trách không còn ngăn cản nữa. Anh ta chỉ liếc nhìn người người chăm sóc một cái, đến khi mở cửa ánh mắt vẫn đầy phức tạp.
Sau đó, người phụ trách nhìn Tống Đàm, thở dài khẽ khàng:
"Theo tiêu chuẩn nhận nuôi thông thường, giống c.h.ó Labrador đáng lẽ sẽ là lựa chọn được yêu thích nhất. Nhưng lần này, hồ sơ xin nhận nuôi của nó chỉ hơn 'Công Chúa' đúng một lá đơn. Hơn nữa đều là người nhà của nhân viên trong đội gửi lên."
"Thật lòng mà nói, tôi không muốn để nó đi với cô. Với tình trạng của nó hiện tại, nếu không phải do quá kháng cự với bệnh viện, thì chắc nó đã nằm viện lâu dài rồi."
"Nhưng mà cô... hình như lại thực sự có thể..."
Người người chăm sóc không nói tiếp nữa, nhưng không cần hỏi Tống Đàm cũng hiểu, chắc hẳn anh ta lo cô không chăm sóc nổi. Nhìn cô dỗ mấy chú c.h.ó trước, họ mới quyết định như vậy.
Có điều, giống Labrador mà đi tuần núi liệu có dễ tỏ ra quá thân thiện không nhỉ?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, cô đã bước vào phòng cách ly, sau đó nhìn thấy con Labrador đang nằm đó.
"Nó tên là Đa Đa, bốn tuổi, là c.h.ó cái. Tình trạng hiện tại như cô thấy đấy, mắt thường xuyên bị viêm, mũi bị lở loét và viêm nhiễm, hai chân trước lở loét, bụng trái có vết dao..."
"Đây không phải là chú c.h.ó cứu hỏa giải ngũ, mà là từ bên cảnh sát vũ trang chuyển sang... Cụ thể cũng chẳng có gì để nói... Tóm lại, nó rất chống cự với việc điều trị, trừ khi gây mê, nếu không nó sẽ vùng vẫy điên cuồng, thậm chí không cho bôi thuốc."
"Mở đăng ký nhận nuôi cũng chỉ là muốn thử vận may thôi."