Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 652: Một chiếc cúc áo.



Đa Đa nằm rũ trên mặt đất, vết thương lở loét trên người lộ rõ mồn một. Vết d.a.o trên bụng được băng bó kỹ lưỡng, nhưng m.á.u thấm qua lớp vải vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ.

Khoang ngăn này thông với phòng có điều hòa, vách ngăn chỉ cao hơn một mét nên nhiệt độ trong phòng không quá cao. Thế nhưng Đa Đa vẫn nằm trên nền đất lạnh buốt, hơi thở dồn dập một cách rõ ràng.

Tống Đàm im lặng.

"Hồ sơ xin nhận nuôi của các anh..."

Cô định nói mình chẳng có chút ấn tượng nào cả, nhưng lời chưa kịp thốt ra, cô lại nghĩ đến mấy chú c.h.ó trước đó, thực ra cô cũng chẳng chú tâm xem xét gì nhiều.

Cô chỉ đại khái nhìn qua mấy con c.h.ó già trông còn khỏe mạnh một chút rồi quyết định đến đây.

Nhưng giờ, nhìn thấy bộ dạng của Đa Đa, cô cũng không đành lòng quay đầu bỏ đi.

Nghĩ ngợi một hồi, cô quyết định thử một lần: "Vậy tại sao Đa Đa không chịu điều trị vậy?"

Những chú c.h.ó nghiệp vụ giải ngũ thì lẽ ra tính phục tùng sẽ không có vấn đề gì mới đúng. Giống như Công Chúa vậy, người phụ trách nói rằng dù tắm rửa hay thay băng có đau đớn thế nào, nó cũng chỉ cắn răng chịu đựng, không hề phản kháng.

"Tính phục tùng của nó không có vấn đề." Người chăm sóc nhìn theo lồng n.g.ự.c phập phồng của Đa Đa, chậm rãi nói: "Nhưng nó có tình cảm."

"Hả?"

Tống Đàm quay đầu lại: "Chủ của nó..."

Người kia gật đầu: "Đã hi sinh rồi."

"Cô có thấy thứ mà Đa Đa đang giữ dưới chân không? Đó là cúc áo của anh ấy."

Lần này, đến lượt Tống Đàm không nói nên lời.

Người chăm sóc cũng đưa tay quệt mặt, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: "Tình hình là như vậy đấy, cô vào xem nó thử đi. Dù sao thì, như tôi đã nói, nó không thích hợp với cô. Nhưng... nhưng..."

Anh ta nhìn Tống Đàm, trong mắt mang theo chút hy vọng: "Nếu Đa Đa chịu gần gũi cô, xin cô nhất định giúp đỡ chúng tôi, thuyết phục nó tiếp nhận điều trị."

Tống Đàm gật đầu.

Sau đó, cô chậm rãi tiến lên phía trước.

Lần này, cô vẫn đưa tay ra như thường lệ. Trong lòng bàn tay tỏa ra từng tia linh khí mỏng manh, giống như lúc cô dùng để thu hút Công Chúa và mấy chú c.h.ó khác.

Thế nhưng Đa Đa thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn, chỉ lẳng lặng nằm đó, ánh mắt trống rỗng, không hề nhúc nhích.

Mãi đến khi lòng bàn tay Tống Đàm chạm lên đỉnh đầu nó, Đa Đa mới vô thức rụt người lại, sau đó liếc nhìn cô, khẽ kêu một tiếng rồi lại nằm im.

Tống Đàm hơi ngập ngừng.

Rồi cô vươn tay còn lại, nhẹ nhàng nhấc chiếc cúc từ dưới móng vuốt của Đa Đa lên.

Đa Đa lập tức giãy dụa đứng phắt dậy!

"Em nhớ anh ấy lắm đúng không?" Tống Đàm cầm chiếc cúc áo nhìn nó, ánh mắt dịu dàng vô cùng:

"Đa Đa, chỉ nhớ thôi thì không đủ đâu."

"Anh ấy là người hùng, có trách nhiệm của riêng mình. Em cũng là một người hùng, em cũng có trách nhiệm của em."

"Chỉ là bây giờ em bị thương rồi, nên trách nhiệm ấy tạm thời sẽ khác đi một chút thôi."

Vừa nói, cô vừa chậm rãi vuốt ve đầu và cổ của Đa Đa:

"Đi theo ta nhé."

"Nhà ta có một ngọn núi rất lớn, cũng có rất nhiều bạn của em. Mình về dưỡng thương trước đã, sau đó em có thể giúp ta trông coi ngọn núi đó, em biết đấy, chủ của em chính là người phục vụ nhân dân mà."

"Ta đây, cũng là một trong những người nhân dân ấy."



Tống Đàm nói nhiều như vậy, thật ra Đa Đa chẳng hiểu gì cả. Dù sao thì nó cũng chỉ thông minh thôi, chứ không phải con người.

Nhưng cho dù không hiểu được, nó vẫn cảm nhận được cảm xúc của Tống Đàm, và những câu nói ấy nghe rất giống lời chủ nhân của nó từng nói.

Đa Đa ngồi dậy.

Vì động tác này mà bàn chân lở loét của nó khẽ co rút một cái, vết thương nơi khóe mắt và trên sống mũi cũng lộ ra. Vết băng trên bụng căng lên, lờ mờ lại rỉ ra tơ m.á.u.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thao Dang

"Em xem này."

Tống Đàm cầm chiếc cúc tròn xoe lên, đặt ngay ngắn trước n.g.ự.c nó:

"Ta biết em rất nhớ anh ấy. Nếu em nhớ thì theo ta về đi, ta sẽ nhờ người nhà làm cho em một cái yếm, khâu chiếc cúc này lên đó."

"Nếu nhớ anh ấy, em chỉ cần cúi đầu ngửi là được."

"Với lại, em cũng không cần phải canh chừng mãi đâu, nó sẽ không mất đâu."

"Đa Đa, em là cô gái thông minh, ta biết em sẽ luôn nhớ đến anh ấy, đúng không?"

Tống Đàm từ tốn nói xong, linh khí trong lòng bàn tay khẽ nhấn xuống, lập tức truyền cảm xúc của mình sang Đa Đa.

Đa Đa khe khẽ kêu một tiếng, chuyển ánh mắt khỏi chiếc cúc áo, dịu dàng và đầy bi thương nhìn Tống Đàm.

Cuối cùng, nó ngẩng đầu, từ trong cổ họng khàn khàn cất lên một tiếng "Gâu" khe khẽ!

Sau đó, nó từ từ đứng dậy.

“Nó đồng ý rồi, Đa Đa đồng ý rồi!” Người phụ trách và người chăm sóc ở bên ngoài nhìn thấy cảnh này, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc:

Rốt cuộc là làm thế nào vậy? Tại sao ngay cả Đa Đa cũng...

Nhưng đây không phải trọng điểm.

Chỉ nghe thấy người phụ trách hét lên: “Thế nào rồi? Nó có nghe lời không? Vết thương ở bụng phải thay thuốc băng bó lại, mấy chỗ khác trên người cũng không thể chậm trễ nữa.”

Tống Đàm cũng chậm rãi thở ra một hơi.

Cô thu tay lại: “Bây giờ có thể làm ngay, thuốc đưa tôi đi, sau này tôi sẽ là người chăm sóc bọn chúng.”

...

Việc thay thuốc cho c.h.ó nghiệp vụ giải ngũ thật ra nhìn chung không phải là việc quá khó khăn.

Bởi vì chúng thực sự rất ngoan, dù có đau đớn hay khó chịu đến đâu cũng sẽ không giãy giụa bỏ chạy, có lẽ khi đối diện với chủ cũ còn biết làm nũng hay tỏ chút hờn dỗi, nhưng bây giờ thì... chúng đã giải ngũ rồi.

Nhất là Đa Đa.

Khi Tống Đàm chậm rãi tháo băng gạc quấn trên bụng của nó ra, rõ ràng vết thương đã dính c.h.ặ.t do lâu ngày không thay thuốc khiến nó đau đớn, nhưng cuối cùng Đa Đa cũng chỉ rên rỉ hai tiếng, cơ thể không kìm được mà co giật một chút, nhưng tuyệt nhiên không hề có ý định trốn tránh.

Khoảnh khắc đó, Tống Đàm chợt hiểu vì sao khi mở hồ sơ nhận nuôi lại yêu cầu xét duyệt nghiêm ngặt như vậy.

Không chỉ để đảm bảo rằng chúng sẽ nhận được tình yêu thương trong quãng đời còn lại, mà quan trọng hơn là... nếu những chú c.h.ó quá ngoan ngoãn này rơi vào tay kẻ xấu, thì dù có năng lực phản kháng, bản năng vốn có cùng sự giáo dục mà chúng đã tiếp nhận e rằng cũng sẽ không cho phép chúng phản kháng.

Đến lúc đó...

Tống Đàm thu lại dòng suy nghĩ, dưới sự chỉ dẫn của người chăm sóc, cô lần lượt xử lý vết thương và thay thuốc cho từng chú chó.

Chỉ đến lúc này, cô mới thở phào một hơi dài.

Đồng thời cũng buông tiếng thở dài:

“Thôi vậy. Không còn gì thì không còn gì, nuôi mấy đứa tụi em cũng tốt lắm rồi.”

“Cùng lắm thì năm nay ta đây sẽ chăm mấy đứa mập mạp, tròn trịa, mượt mà bóng loáng, cho người ta sáng mắt ra. Để tới đầu xuân năm sau mà có cần thêm c.h.ó thật thì chạy thêm vài chuyến cũng đâu có muộn.”

Dù khi ấy có lẽ sẽ không còn c.h.ó giải ngũ nào nữa... nhưng mà, dù ở thành phố này không có thì biết đâu ở nơi khác lại có thì sao?

Thực tế là, sau khi người phụ trách và người chăm sóc quyết định để Tống Đàm mang theo bốn chú c.h.ó đi, hai người ngồi đối diện nhau trước bàn làm việc, trán ướt đẫm mồ hôi.

“Giờ thì... cái báo cáo này phải viết thế nào đây?”

Người ta chưa nộp đơn xin mà cứ thế dắt c.h.ó đến tận nơi, đơn xin nhận nuôi coi như chẳng theo quy trình gì cả.

Xong rồi đấy, mà người ta còn xin mấy con c.h.ó bị thương nữa.

Bị thương thì thôi đi, lại còn một hơi đòi mang theo cả bốn con!

Dù trong số đó có hai con bị thương nặng đến mức khó mà thích nghi lại với cuộc sống bình thường.

Thế là, đơn xin nhận nuôi để trống được đặt trên bàn. Người phụ trách nhìn thoáng qua chiếc xe bán tải ngoài cửa sổ, cắn răng một cái:

“Tống Đàm, đơn tôi giúp cô điền rồi. Mau mau về nhà chụp hình quay phim mấy chú c.h.ó của cô đi, nhất định phải thể hiện được sự xuất sắc của chúng!”

“Còn cái nông trại gì nhà cô nữa, thông tin chi tiết cũng nhớ điền đầy đủ cho tôi. Phòng phát trực tiếp đừng quên nhé, tụi tôi rảnh sẽ sắp xếp người qua xem. Nếu tụi nó mà không sống tốt, chúng tôi sẽ đón về bất cứ lúc nào.”