Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 653: Niềm vui cho c.h.ó ăn.



Trong căn phòng làm việc đơn sơ, Tống Đàm ngồi xổm trước bàn trà, bút chạy loạt soạt điền vào các biểu mẫu, mượt mà đến mức chẳng cần suy nghĩ. Trong khi đó, người phụ trách và người chăm sóc c.h.ó bên bàn làm việc thì cứ trố mắt nhìn tờ đơn còn trống trơn, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Cái này... phải điền sao đây?

Một người nhận nuôi bốn con c.h.ó bị thương bệnh, cái này, cái này... cái này điền thế nào bây giờ?

Hai người gãi đầu gãi tai, ngồi đứng không yên mà vẫn chẳng viết nổi một chữ nào.

Tống Đàm thì lại chẳng nhận ra mình đang làm khó người ta, nhanh chóng điền xong bốn tờ đơn, rồi “cạch” một cái đóng nắp bút lại:

“Giờ không có việc gì nữa nhỉ? Không có thì tôi đi đón ba bảo bối của tôi đây, ngoài kia cũng khá nóng.”

Mặc dù cô không khóa cửa xe, nhưng giữa trưa thế này, dưới bóng cây vẫn cứ hầm hập như cái lồng hấp, thà vào phòng điều hòa cho mát còn hơn.

Mãi đến khi cô phủi tay rời đi, hai người kia mới cầm lấy tờ đơn mà cô đã điền.

Ối chà, chắc là tự tin lắm rồi, lý do nhận nuôi được ghi rõ rành rành:

[Đa Đa/Anh Tuấn/Công Chúa/Thương Nhĩ... đều đặc biệt thích cô ấy!]

Cái này mà cũng tính là lý do à? Rõ ràng là không đáng tin chút nào.

Thế nhưng nghĩ lại thì... cũng đâu có gì sai!

Hai người nhìn nhau, lại nhìn tờ đơn trắng tinh trước mặt, đột nhiên cũng loạt soạt cầm bút lên viết luôn.

Thôi thì bỏ mặc luôn đi, có camera theo dõi, không sợ lãnh đạo không tin!

Còn bên này, Tống Đàm mở cửa xe, thò tay lôi từ dưới ghế trước ra hai quả dưa hấu bự chảng.

“Đại Vương, Tam Bảo, Tứ Bảo, đi nào, ăn dưa hấu thôi!”

Vừa lẩm bẩm vừa nói: “Ta mới nhận thêm bốn thằng em út cho mấy đứa đấy, c.h.ó cũng tốt lắm, chỉ là thể trạng hơi kém tí, tạm thời mấy đứa chăm sóc giúp ta nhé...”

“Vốn dĩ còn định chọn thêm con nào khỏe mạnh hơn, mà họ không chịu. Cũng đành vậy, chịu khó chút nha...”

“Gâu!”

“Gâu gâu!”

“Gâu!”

Gâu rồi, tức là đồng ý đấy. Tống Đàm hài lòng gật đầu:

“Đi thôi đi thôi, dẫn mấy đứa đi ăn dưa hấu nào! Đừng lo, ta vẫn thương mấy đứa nhất, lát nữa ta sẽ chọn miếng to nhất cho nha.”

Đám bảo bối nghe hiểu cả, thế là đuôi vẫy tít thò lò.

Tống Đàm ôm hai quả dưa hấu nặng hai mươi cân mỗi quả vào văn phòng, mở miệng hỏi ngay:

“Có d.a.o không ạ?”

Người chăm sóc c.h.ó ngớ người: “Cô lấy dưa hấu ở đâu ra vậy?”

Tống Đàm nhiệt tình đáp: “Mang từ nhà đến đấy! Dưa hấu nhà tôi ngon lắm, nghĩ chỗ này toàn công thần, nên mang cho bọn chúng thêm chút đồ ăn.”

Mang dưa hấu cho c.h.ó à?

Không phải là không thể ăn, nhưng sao nghe có vẻ kỳ kỳ nhỉ?

Nhưng mà dù sao cũng là người ta có lòng, dưa hấu bây giờ cũng chẳng đáng mấy đồng, người phụ trách vẫn tươi cười:

“Dao chắc chắn có, anh ấy ngày nào cũng nấu cơm cho c.h.ó mà, để tôi ra bếp lấy.”

Người này còn liếc qua hai quả dưa hấu một cái:

“Lấy cái chậu to luôn nhé, không thì sợ đựng không hết, hai quả dưa này bự thật đấy, mà cô cũng khỏe ghê...”

Người chăm sóc c.h.ó thì lại nhìn chằm chằm vào hai quả dưa hấu thêm một lúc:

“Thế thì vừa khéo, công thần bên tôi có ba bốn chục con đấy.” Dĩ nhiên là có mấy con đường ruột kém lắm, chỉ ăn được một ít thôi, nhưng cũng tạm đủ chia.

Vừa nói vừa ôm một quả dưa ra vòi nước ngoài cửa để rửa sạch.

Tống Đàm thì ngẫm nghĩ: “Vậy thì tốt rồi, mọi người cùng ăn luôn. Tôi không ăn đâu, để lại cho hai anh thêm hai miếng nữa.”

Cô cũng chẳng ngờ trong căn cứ này lại có nhiều c.h.ó đã nghỉ hưu như vậy, hai quả dưa nhìn to thế, chứ ăn vào chắc chắn chẳng đã thèm được đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Nhưng mà thôi cũng tạm vậy, coi như thử chút cho biết vị, sang năm có giống dưa mới lại... khụ.

Đúng lúc ấy, người phụ trách xách theo con d.a.o phay sáng loáng đi tới, nghe vậy thì bật cười:

“Không cần tiết kiệm thế đâu, bọn tôi muốn ăn dưa hấu thì ra ngoài mua là được, ngày nào đi chợ cũng mua được, lại còn có tiền ăn thêm nữa mà.”

Hơn nữa, cô gái này cắt bớt mấy miếng cũng chẳng để dành được bao nhiêu, dưa hấu giờ cũng đâu phải của hiếm.

Thao Dang

Tống Đàm thì đã quen với kiểu “miệng cứng trước khi ăn” của mọi người. Cô cầm lấy dao, “rắc” một tiếng c.h.é.m xuống.

Ngay lập tức, hương thơm ngọt ngào của dưa hấu lan tỏa khắp nơi.

Đại Vương khịt khịt mũi, kiên nhẫn chờ đợi. Tam Bảo, Tứ Bảo thì không được như thế, chúng đâu có canh ruộng dưa nên được ăn ké thường xuyên như Đại Vương, giờ đã sốt ruột đến mức rên ư ử rồi.

Nhìn cảnh ấy, người chăm sóc c.h.ó bất giác cảm thấy vững tâm hơn đôi chút.

Con c.h.ó to như vậy mà tính tình lại trầm ổn, cô gái này đúng là có cách huấn luyện c.h.ó thật đỉnh… không tệ không tệ!

Ây, mà dưa này cũng thơm quá đi mất… sao lại có thể thơm như thế nhỉ? Dưa bán ngoài chợ cũng đều mọc trong đất, phơi nắng mà, sao lại không có cái hương vị này cơ chứ?

...

Quả dưa này nặng gần hai mươi cân, bị Tống Đàm cắt loạn một hồi, ruột đỏ au, vỏ xanh mướt, chẳng mấy chốc đã chất đầy cả cái thau.

Nước dưa đỏ hồng từ từ nhỏ giọt xuống khỏi thớt, trông cứ như là m.á.u đang rỉ ra từ tim của người phụ trách vậy.

Kỹ thuật cắt này! Ngay cả thái rau cho heo cũng thấy uổng nữa là!

Người phụ trách nhìn không nổi nữa, vội vàng đưa tay ra:

“Để, để tôi cắt cho, đưa tôi dao.”

Quả dưa ngon thế này sao lại cắt thành ra như thế cơ chứ?

Tống Đàm: ...Khụ, quen rồi mà.

Ở nhà nuôi c.h.ó chẳng phải là cứ thế mà cắt sao? Cắt đều quá thì mất vui. Phải cắt miếng to miếng nhỏ, để bọn chúng ngồi đó lựa chọn, cân nhắc mãi, cuối cùng ăn xong lại còn ỉ ôi làm nũng...

Hừ, nói rồi mà, đám người nuôi c.h.ó nghiêm túc toàn không hiểu được thú vui trong đó thôi.

Người phụ trách đang cầm d.a.o cắt thì bên này, Tống Đàm đã nhanh tay lấy hai miếng lớn nhỏ không đều đặt trước mặt Tam Bảo và Tứ Bảo:

“Nào, ai ăn miếng này?”

Tam Bảo và Tứ Bảo ngồi xếp hàng ngay ngắn phía trước, mắt dán c.h.ặ.t vào hai miếng dưa, khó xử vô cùng.

Ăn miếng to thì có khi lát nữa miếng nhỏ sẽ được đền bù thêm một miếng nữa.

Ăn miếng nhỏ thì nhỡ đâu cô ấy không đền bù hoặc đền mà cũng chỉ được miếng nhỏ thì sao?

Rốt cuộc là chọn miếng nào mới lợi đây?

Hai đứa cuống quá, vừa kêu ư ử vừa luân phiên nhích chân trước lên xuống trên mặt đất, rõ ràng là rối rắm lắm rồi.

“Chọn nhanh nào,” Tống Đàm xấu tính giục: “Không chọn thì lát nữa thau dưa này sẽ bị đem ra chia cho mấy con c.h.ó khác đấy.”

Nhưng mà, nhưng mà rốt cuộc là nên chọn lớn hay nhỏ đây? Tam Bảo và Tứ Bảo sốt ruột muốn khóc luôn!

Ngay giây tiếp theo, một cái đầu c.h.ó siêu to ở bên cạnh bỗng thò vào, há miệng một phát liền nuốt trọn cả hai miếng dưa vào bụng. Tiếp đó, chỉ nghe tiếng “rốp rốp rốp”, nước dưa ngọt ngào b.ắ.n tung tóe, âm thanh giòn tan này chỉ nghe thôi đã biết dưa chắc chắn ngọt lịm rồi.

Tống Đàm: …

Tam Bảo, Tứ Bảo: …

“Gâu gâu gâu gâu gâu!!!” Hai đứa tức điên rồi!

“Ha ha ha ha ha ha ha… Đại Vương sao mà lại thế chứ? Cướp đồ ăn của mấy đứa nhỏ là không tốt đâu nha…”

Đại Vương vô tội nghiêng nghiêng đầu, như thể muốn nói: Ai bảo tụi nó lề mề làm chi?

Người phụ trách ở bên này, sau khi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng thì con d.a.o trong tay cũng cắt không nổi nữa.

Ông ta nhìn đống dưa được cắt đều tăm tắp trước mặt mình, rồi lại nhìn đống dưa lộn xộn to nhỏ đủ cỡ trong thau...

Sao... sao mà ngay cả c.h.ó ăn dưa cũng đáng yêu vậy chứ!

Đáng ghét quá! Mình rốt cuộc đã bỏ lỡ bao nhiêu điều rồi?

Lại cúi đầu nhìn đống dưa trên thớt, ông ta dứt khoát nhắm mắt làm liều, chẳng thèm phân biệt lớn nhỏ nữa, cứ thế cắt loạn xạ một hồi.