Tống Đàm lại nhìn xuống, quả nhiên cô lấy ra hai miếng dưa hấu, một lớn một nhỏ để hai chú c.h.ó lựa chọn.
Lần này, hai chú c.h.ó chẳng hề do dự, chỉ chọn miếng nào gần mình nhất.
Chỉ là, khi ăn được miếng nhỏ, Tứ Bảo lại khe khẽ rên lên, lấy đầu ủn ủn vào lòng bàn tay Tống Đàm, ánh mắt trông đáng thương vô cùng.
"Ư ư..."
"Cho nó ăn, cho nó ăn đi!"
Người chăm sóc c.h.ó đứng bên cạnh, miệng cũng khô khát vì mùi dưa hấu thoảng qua, nhưng vẫn nói ngay mà chẳng hề đắn đo.
Tống Đàm lại lắc đầu, nghiêm túc: "Nuôi c.h.ó không thể nuông chiều được, phải dạy dỗ nó nữa chứ. Tứ Bảo, có phải em đang mong chị cho thêm miếng nữa đúng không? Nào, bù thêm cho em này."
Cô lục lọi trong chậu, cuối cùng chọn ra một miếng nhỏ hơn hẳn, toàn là phần thừa ở góc.
Người chăm sóc: ...Chó thì ngoan thật đấy, mà cô cũng 'chó' không kém!
Thế nhưng Tứ Bảo chẳng hề tỏ ra khó chịu, lúc này vui vẻ há miệng cẩn thận ngậm lấy miếng dưa hấu nhỏ xíu ấy, rồi nằm xuống, hai chân trước ôm khư khư, đưa đầu lưỡi ra l.i.ế.m từng chút một...
Thật là thê thảm! Đại Vương đứng bên cạnh còn chẳng buồn liếc mắt nhìn!
"Thật chẳng đáng đến mức ấy!" Người chăm sóc vừa thở dài vừa không nhịn được nữa, cũng bốc lên một miếng dưa hấu bỏ vào miệng.
Miếng dưa vừa chạm vào đầu lưỡi…
!!!
Trời đất ơi! Sao miếng dưa này lại ngọt thế chứ! Khó trách đám c.h.ó lại ôm mà l.i.ế.m mãi, nếu không phải xung quanh đông người, anh ta cũng muốn ôm cả chậu mà l.i.ế.m luôn thôi!
Nhìn dáng vẻ anh ta ăn lấy ăn để, người phụ trách đang cắt dưa hấu cười nói: "Cậu vội gì chứ, còn để lại nửa quả cho mấy người chúng ta ăn mà, tôi cắt chỗ này là để cho bọn c.h.ó thôi."
"Không sao," người chăm sóc lại bốc thêm một miếng nữa, vừa cầm vừa lẩm bẩm: "Tôi không kén chọn đâu, chỉ muốn thử xem có ngọt không thôi."
Người phụ trách: ...Cậu ăn thành thế này rồi mà còn bảo thử ngọt không à?
Người phụ trách cũng dứt khoát đặt d.a.o xuống: "Vậy tôi cũng thử một miếng xem sao."
"Không được đâu!"
Người chăm sóc ba hớp hết sạch miếng dưa trong tay, sau đó lập tức đứng bật dậy, xách chậu chạy ra ngoài:
"Miếng dưa này ngon quá, tôi sợ anh không kìm lòng nổi, để tôi mang đi cho tụi nhỏ ăn trước đã!"
Người phụ trách: ...Có cần vậy không chứ?!
Thế nhưng vừa quay đầu lại, ông ta thấy ba con c.h.ó mắt sáng rỡ nhìn mình chằm chằm, nước dãi của Tứ Bảo còn sắp nhỏ xuống rồi, rõ ràng thèm muốn vô cùng.
Vô thức, ông ta nhìn sang nửa quả dưa hấu còn lại trên thớt, trong lòng cảnh giác hẳn lên.
Lần này thì đến lượt Tống Đàm bước tới, cô giơ d.a.o c.h.ặ.t một cái, bổ nửa quả dưa thành hai phần bằng nhau. Rồi lại nhanh tay bổ một nửa thành bốn miếng nhỏ đều nhau:
"Tôi mang cho mấy đứa nhỏ ăn thử nha."
Người phụ trách: ...
Ông ta nhìn miếng dưa hấu nho nhỏ bé xíu còn lại trên thớt, lại nhìn sang ba con c.h.ó đang đứng nhìn mình chòng chọc, bỗng dưng trong lòng căng thẳng, thế là ông ta nhanh tay ôm lấy miếng dưa còn lại.
Không cần cắt nữa, cứ thế há miệng mà gặm luôn!
Aaa! Giữa trời tháng Tám, trong căn phòng điều hòa mát lạnh, ăn miếng dưa hấu giòn rụm, ngọt lịm, sảng khoái làm sao!
Ngọt!
Mát, ngọt lịm! Cứ như dòng nước mát lành tràn vào cổ họng, sướng gì đâu!
Ông ta ngẩn người một chút, không hiểu sao lại nhớ tới số liệu nền tảng mà Tống Đàm từng đưa cho, trong đó có thoáng qua một lần dưa hấu được bán với giá tận 20 tệ một cân...
Rõ ràng lúc đó chỉ lướt qua thôi, thế mà giờ đây, con số 20 tệ ấy cứ như đang lấp lánh trước mắt ông ta.
Quả dưa này... thật đáng giá mà!
Trong khi đó, người chăm sóc xách chậu ngồi xổm trước hàng rào, tay cầm miếng dưa hấu, mặt đầy dịu dàng:
"Phi Hổ, con không thích ăn dưa hấu à? Không sao, để chú ăn hộ nhé... Lạc Lạc, con thích ăn hả? Vậy để chú thử một miếng trước nha..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
...
Dày vò tới lui, ba người đến tận mười hai giờ trưa vẫn chưa ăn cơm. Người chăm sóc cầm con d.a.o lên:
"Thế nào? Trưa nay tôi nấu cho mọi người ăn nhé?"
Thao Dang
Tống Đàm nhìn quanh trong bếp: "Ăn gì thế ạ?"
Người chăm sóc vừa nhanh tay gọt vỏ bí đỏ vừa nói: "Đợi chút tôi hấp bí đỏ cho bọn nó ăn, để lại một miếng nấu canh cho mình."
"Buổi sáng tôi đã ninh ít xương, trưa nay múc riêng ra một phần, rồi gọt thêm hai củ khoai tây cho vào chắc cũng tạm ổn. Còn băm chút t.hịt băm nữa... Dù sao thì có mấy con c.h.ó răng yếu, khó nhai lắm! Làm thêm một đĩa đậu đũa xào t.hịt băm cho mọi người..."
Chuyện này thật ra không phải là ăn vụng đồ ăn của chó, đơn giản là khẩu phần ăn của người chăm sóc chẳng có gì đáng kể, thôi thì ăn chung với mấy con c.h.ó luôn.
Nhưng mà Tống Đàm thì mặt mày tái mét.
Cô chạy qua xem nồi canh xương, đúng là đã ninh xong rồi, nước canh trắng đục nổi đầy bọt, chẳng dầu mỡ, chẳng muối, chẳng gia vị gì, nhạt nhẽo vô cùng.
Thấy người chăm sóc định vớt xương ra thêm muối thêm khoai tây vào, cô vội vàng xua tay:
"Thôi thôi, tôi không đói đâu..."
Đừng nói là cô thực sự không đói, dù có đói thì cũng không thể ăn kiểu cơm này được! Tay nghề thế này thực sự quá tầm thường, giờ cô đã quen với những món ngon mà ông chú Bảy nấu, nên chẳng thể chịu nổi nữa.
Vậy thì câu hỏi ở đây là...
Người chăm sóc và người phụ trách đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào chiếc bán tải của cô: "Cô lái xe này... định đưa mấy con c.h.ó về kiểu gì?"
Tống Đàm: ...
Cô thử thăm dò: "Hay là... các anh cho tôi mấy cái lồng, tôi để chúng vào thùng xe phía sau?"
Hai người lập tức tròn mắt, chỉ tay lên trời: "Giữa trưa bốn mươi độ đấy! Cô để c.h.ó của tôi phơi nắng trong thùng xe à?!"
Tống Đàm cũng khổ sở: "Thế thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tôi ra ngồi trong thùng xe phơi nắng?"
Ba người đứng đó nhìn nhau, mặt nghệt ra.
Vì... đúng là họ chưa từng gặp ai một lúc nhận nuôi tới bốn con chó.
Mà cũng chưa ai từng nhận nuôi bốn con c.h.ó mà còn mang theo ba con c.h.ó khác (một trong số đó lại còn to như thế).
Một lúc sau, người phụ trách hỏi: "Nhà cô ở đâu? Ở Vân Thành đúng không?"
"Đúng vậy!" Tống Đàm gật đầu: "Thôn Vân Kiều, trấn Thanh Khê, thành phố Vân Thành."
Người phụ trách suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy cô đợi chút, tôi nhớ trong đội có người ở Vân Thành, hôm qua anh ta nói định về quê nghỉ phép, để tôi hỏi thử xem."
Kết quả là sau khi hỏi thăm, người phụ trách sắp xếp được xe, cũng bố trí người lái xe về thôn Vân Kiều, trên xe xếp ngay ngắn bốn con chó.
Tống Đàm: ...
"Chuyện này... thế này ngại quá!" Cô khách sáo từ chối, làm người phụ trách đang cười bỗng cứng đờ:
"Không ngại, chẳng phải vì cô đâu, chủ yếu là sợ bọn Đa Đa chịu khổ. Với lại, xe của cô cũng không chứa nổi, tìm xe ngoài để chở tôi lại không yên tâm."
"Chỉ có một yêu cầu thôi, nhất định phải chăm sóc bọn nó cẩn thận đấy!"
Tống Đàm thu lại nụ cười, nghiêm túc gật đầu: "Anh yên tâm!"
...
Trải qua một hồi lằng nhằng, mãi tới hơn một giờ chiều xe mới đến.
Trong lúc chờ đợi, bữa trưa cũng đã xong. Tống Đàm tận mắt nhìn thấy người phụ trách mặt mũi méo mó ngồi ăn trưa với người chăm sóc.
Nói thật, món ăn vừa khó nuốt lại vừa qua loa.
Vậy nên cô càng thêm nhớ đồ ăn ở nhà, biết thế đã mang theo mấy quả trứng trà rồi, dù không đói cũng có thể nhấm nháp đỡ thèm.
Nghĩ đến đây, cô nghiêm túc hứa với hai người: "Hai anh yên tâm, mấy chú c.h.ó theo tôi về nhất định sẽ được ăn ngon ngủ kỹ. Đợi người kia quay lại, tôi cũng sẽ nhờ anh ấy mang ít đặc sản biếu hai anh, đừng từ chối nhé, không chỉ là quà cho hai anh đâu, chủ yếu là tôi xót mấy chú c.h.ó này."
Người chăm sóc hơi đỏ mặt, nhưng vẫn cố mạnh miệng: "Cô thì biết cái gì, bọn nó giải ngũ rồi, giờ ăn uống phải ít dầu ít muối thôi..."
Người phụ trách đứng bên cạnh thì mặt méo xệch: "Món của chúng ta đâu có ít dầu ít muối, thế sao vẫn khó ăn thế này chứ?"