Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 655: Tên nói nhiều Chu Tân.



Chàng trai trẻ xin nghỉ phép về Vân Thành tiện thể lái xe tên là Chu Tân, cười lên lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ, làn da cũng hơi ngăm đen.

Trong vòng quan hệ xã giao của Tống Đàm, ngoài Kiều Kiều ra, cô hiếm khi gặp người da trắng, giờ cũng quen rồi.

Có điều, Chu Tân này là một người lắm lời.

"Ây dô ây dô, Công Chúa nhà chúng ta đi cùng cô à! Thế thì tốt quá, tôi nhìn thấy Đại Vương trong đội là đã muốn nói rồi, thật sự nuôi giỏi quá đi!"

Vừa nói vừa thành thạo lấy điện thoại ra: "Nào, mình thêm WeChat đi. Cô sinh năm nào thế? Tháng mấy... Ồ ồ ồ, trùng tuổi rồi... A! Duyên phận ghê! Chị lớn hơn tôi đúng một tháng... Chị đẹp gái ghê ha, chị có người yêu chưa..."

Nghe đến đây, người phụ trách đen mặt, vội vàng giục: "Đừng có lắm lời nữa, mau lên đi, nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa để Công Chúa bọn họ nghỉ ngơi."

Còn không quên trừng mắt nhìn Chu Tân: "Làm việc nghiêm túc vào đấy!"

Chu Tân nhanh chóng gật đầu, nghiêm mặt rồi lên xe ngay.

Mãi đến khi xe chạy ra đường lớn, điện thoại của Tống Đàm mới lại vang lên.

"Chị ơi, lái xe không thì chán lắm, mình nói chuyện tí đi, dù gì cũng coi như đồng hương mà. Nhà chị cho c.h.ó ăn cái gì thế ạ?"

Tống Đàm: ... Về lâu vậy rồi mà chưa thấy ai nói nhiều như vậy.

Còn ăn cái gì ấy hả, cô còn chưa kịp trả lời thì đầu dây bên kia đã lại bắt đầu lải nhải rồi:

"Ây da, tôi hỏi thế cũng bằng thừa! Nhìn cái dáng của c.h.ó nhà chị là biết ngay, chắc chắn ngày nào cũng có t.hịt đỏ t.hịt trắng đủ loại, không chừng còn ăn ngon hơn cả tôi... Đầu bếp trong đội bọn tôi thực ra cũng ổn lắm đấy, chị ăn thử chưa? Món t.hịt kho tàu ngon lắm..."

Vừa nói xong lại tiếp tục nói: "À đúng rồi chị, chị có người yêu chưa? Nếu chưa thì có yêu cầu gì không? Để tôi giới thiệu cho chị nhé! Nhưng mà loại trừ tôi ra nha, tôi có người yêu rồi."

Tống Đàm: ...

Vừa lái xe, cô vừa liếc nhìn màn hình điện thoại, đang do dự có nên cúp máy trước không.

Bên kia điện thoại, Chu Tân lại chẳng hề nhận ra mình nói nhiều, vẫn thao thao bất tuyệt:

"Chị ơi, tôi nói thật đấy, chị đừng có mà ngại ngùng nha! Tôi lần này về là để dự đám cưới của chị họ tôi, chồng chị ấy là lính, dàn phù rể toàn là sĩ quan cả, ai nấy đầu đinh mặt mũi sáng sủa, dáng người chuẩn khỏi bàn, mà lại đều còn độc thân nữa..."

"Chị nghĩ xem, mình đừng quan tâm có hợp ý hay không, ít nhất qua vòng sàng lọc của Nhà nước rồi, chắc chắn còn đáng tin hơn họ hàng mình mai mối."

"Với lại, chị xinh thế này, đừng có mà kết hôn qua loa nha. Chị cứ nói yêu cầu đi, lát tôi bảo chị họ tôi sàng lọc thêm lần nữa, chúng ta cũng đâu phải yêu đương ngay, trước cứ làm bạn bè đã mà..."

Tống Đàm: ...

Cô mà còn không cắt lời thì chắc Chu Tân sắp xếp luôn cho con cô học mẫu giáo ở đâu mất.

Lúc này cô khẽ hắng giọng: "Là thế này, Tiểu Chu à, tôi là người ở quê, tìm người yêu chỉ có một yêu cầu: biết làm việc."

"Anh thấy đấy, tôi quen biết cũng nhiều người, hay là tổ chức một nhóm, sang năm qua giúp tôi gặt lúa? Tôi cũng tiện thể chọn lựa chút."

"Tôi hứa với anh, nếu anh mà đưa được danh sách cho tôi năm nay, thì năm sau tôi nhất định không yêu đương gì hết, chỉ chờ người nhà mình."

Chu Tân: ...

Hơn hai mươi năm sống trên đời, lần đầu tiên gặp được người cùng đẳng cấp với mình!

Anh ta càng thêm hăng hái: "Sao phải chờ sang năm? Vừa hay mọi người đang xin nghỉ mà? Để tôi hỏi xem có ai rảnh không. Ngoài đồng còn việc gì nữa không, gọi họ sang luôn đi!"

"Thế thì không được rồi," Tống Đàm rất có nguyên tắc:

"Các bác gái trong làng tôi trước đó đã đề cập với tôi rồi, không chừng hai tháng nữa là có thể sắp xếp rồi đấy... Mình phải theo thứ tự trước sau chứ."

Chu Tân ở đầu dây bên kia hiếm khi bị nghẹn họng.

Một lát sau, chỉ nghe thấy anh ta thở dài thật dài:

"Chị ơi, chị nói thật đi, có phải năm nay lúa không đủ người gặt không?"

Tống Đàm vừa lái xe vừa nở nụ cười: "Người nhà mình với nhau, cần gì nói thẳng ra thế?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"À đúng rồi, Tiểu Chu à, chẳng phải anh bảo chị họ anh ngày mai kết hôn sao? Thế chiều nay anh có rảnh không? Qua nhà tôi ăn cơm, cũng tiện mang ít đặc sản về làm quà cho họ hàng."

"Ăn cơm thì thôi đi, tôi còn phải tranh thủ về giúp một tay nữa..."

Tống Đàm cười khanh khách, lần này không nói thêm gì, chỉ là thầm tính toán trong lòng...

Chờ lát nữa về, mình mời anh ta ăn miếng dưa hấu trước đã nhé.

Phải nói thật, anh chàng này miệng mồm nhanh nhảu thật, nhưng cũng biết chừng mực, chuyện không nên nói thì chẳng hé một câu.

Có anh ta đi cùng, hơn bốn tiếng đồng hồ trên đường về cũng đỡ buồn chán hơn hẳn.

Có điều... lỗ tai thì hơi cực chút.

Xe vừa đỗ ngay cửa nhà, đầu dây bên kia, Chu Tân vẫn đang lải nhải không ngừng:

“Ối giời ơi chị ơi! Bảo sao chị nuôi lắm c.h.ó thế, nhà giàu có khác nha! Nhìn cái biệt thự kìa, bạn gái tôi mà thấy chắc ghen tị c.h.ế.t mất... Ây da, cái gì đang phơi thế này? Mè với đậu xanh à? Mè này rang lên chắc thơm lắm...”

Bép bép bép bép, mồm miệng cứ như b.ắ.n rap, cho đến khi đầu bên kia điện thoại im bặt.

Chu Tân mở cửa xe nhìn Tống Đàm, chỉ thấy cô ấy giơ giơ chiếc điện thoại lên:

“Hết pin rồi.”

Chu Tân lập tức hào hứng trở lại, quay qua mở cửa xe phía bên kia:

“Ây dà, tôi cứ tưởng chị ghét tôi nói nhiều cơ... Nào nào nào, anh bạn đẹp trai, cần anh bế xuống xe không? Cẩn thận cái chân nhé, đừng có ham thể hiện đấy!”

“Công Chúa? Công Chúa tự xuống xe được không đấy? Công Chúa giỏi ghê ta, không cần anh phục vụ ha!”

“Ây da, Đa Đa à, anh em mình không quen lắm nhưng theo lý thì em cũng phải gọi anh một tiếng anh đấy... Nào, Đa Đa đừng động đậy nha, anh dùng cái đệm bế em xuống nhé. Đừng nhúc nhích! Vết thương này không được quậy đâu, lâu rồi mà chưa khỏi hẳn đâu đấy...”

“Thương Nhĩ tự nhảy xuống luôn hả? Thương Nhĩ giỏi ghê! Sao không để anh bế xuống, ơ quên, chắc tại anh nói nhỏ quá... Nào nào nào, Thương Nhĩ qua bên này nào!”

“Nhìn kìa, biệt thự to thế này sau này chính là nhà của các em đó nha! Đừng khách sáo nha, sau này bọn anh còn ghé thăm các em nữa...”

Ngô Lan vừa bước ra cửa đã thấy cảnh này:

...

Anh chàng ở đâu ra thế này, cái miệng cứ léo nhéo mà cũng khéo nói ra phết.

Kiều Kiều vừa nhìn đã thấy ngay mấy chú c.h.ó mới đến, liền reo lên vui vẻ:

“Chị ơi chị giỏi ghê! Mấy chú c.h.ó này đều đổi bằng Đại Vương à? Sao ai cũng bị thương thế này? Đánh nhau thua hả chị?”

Đại Vương: “Gâu?”

Tống Đàm dở khóc dở cười: “Chị đâu nỡ đổi Đại Vương chứ... Mấy đứa này đều bị bệnh, chị đón về đây để chăm sóc thôi.”

Kiều Kiều gật gù ra vẻ hiểu chuyện: “Vậy được rồi! Để em làm cho chúng nó cái ổ trên hành lang nha? Trên núi hết nhà rồi.”

“Được đó!” Tống Đàm đồng ý ngay tắp lự, tiện tay đẩy Chu Tân, người chưa kịp mở miệng, qua luôn: “Này, Kiều Kiều, đây là anh lái xe cứu hỏa đấy, em dẫn anh ấy vào nhà ăn dưa hấu đi.”

Trước hết cứ bịt miệng cái loa này đã, nghe mệt thật rồi.

Lái xe cứu hỏa?! Giống cái xe trong phim hoạt hình ấy hả? Woa!

Kiều Kiều lập tức phấn khích: “Anh ơi, mình ăn dưa hấu nha! Nhà em còn có anh lái may xúc cũng thích ăn dưa lắm đó!”

Vừa nói vừa kéo luôn Chu Tân vào nhà.

Bên này, Ngô Lan cũng thở dài một hơi:

Thao Dang

“Mẹ biết ngay là con không nỡ bỏ ba ngàn tệ đó mà.”

Nhìn đống này xem, chắc phải thêm tiền người ta mới chịu bán mất.