Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 656: Công thức bí mật cho cơm chó.



3000 tệ tiền chi giả vờ đúng là khó giải quyết quá!

Tống Đàm thở dài, lòng thầm than biết vậy lúc đầu đừng có bịa chuyện. Ai mà ngờ được một con c.h.ó lại tới giá 3000 tệ, mà đó còn là giá hời cơ đấy. Giờ mà bắt mẹ cô nói lại câu đó thì tuyệt đối không đời nào.

Nhưng giờ, cô đành phải bình tĩnh chấp nhận lời than thở kiểu "lỗ vốn tặng chó" này, rồi còn phải cố cười:

"Mẹ ơi, đừng nói vậy, đây đều là công thần của mình mà."

Ngô Lan quay đầu nhìn ra sân, nơi con c.h.ó tên Anh Tuấn đang khập khiễng bước đi, nhất thời cũng chẳng biết nói gì.

Bên này, Kiều Kiều thì hào hứng trải mấy tấm bìa cứng dưới mái hiên:

"Những chú c.h.ó ngoan, trước cứ ngủ ở đây vài ngày nhé, đợi lành vết thương rồi lại lên núi."

Dù sao trên núi cũng đâu có nhiều chỗ ngủ cho tụi nó, nhỡ mà trời mưa thì biết sao.

Nhưng Chu Tân lại hơi lấn cấn:

"Cho chúng ngủ ở đây luôn à?"

Tuy chỗ này không bị phơi nắng hay dính mưa, nhưng thế có phải hơi qua loa không nhỉ?

Có điều, Kiều Kiều chẳng hề để tâm đến vẻ không hài lòng của anh ta, chỉ vui vẻ xoa đầu từng chú chó, sau đó cất cao giọng gọi lớn:

"Chị ơi, giờ cho tụi nó ăn cơm luôn không?"

"Cho luôn đi!" Tống Đàm vội nói: "Em đi kiếm mấy cái tô to rồi trộn cơm c.h.ó vào, làm thịnh soạn một chút nhé!"

Rồi cô nhanh nhảu gọi Ngô Lan:

"Mẹ ơi, Chu Tân đặc biệt giúp mình mang mấy chú c.h.ó này về, con giữ anh ấy lại ăn cơm tối rồi. Mẹ xem có muốn cắt dưa hấu không nhé?"

Mắt Ngô Lan sáng rỡ.

Chu Tân thì khoát tay:

"Dì ơi, khỏi cần đâu ạ. Lát nữa cháu phải về thành phố, mai chị họ cháu cưới rồi, cháu muốn về xem có gì cần giúp không…"

Thực ra, lý do Chu Tân chưa vội đi là vì trong lòng còn đang lấn cấn. Anh ta phát hiện ra, điều kiện sống của mấy chú c.h.ó này dường như không giống với những gì Tống Đàm từng cam đoan lắm.

Dù khi đó Tống Đàm không nói rõ chuyện ăn ngủ thế nào, nhưng chắc chắn cũng không đến mức trải đại mấy tấm bìa cứng ngoài hành lang rồi kêu tụi nó ngủ ở đó chứ?

Kỳ lạ nhất là mấy chú c.h.ó này chẳng hiểu sao lại chấp nhận mọi thứ quá dễ dàng, ai cũng có thể xoa đầu, bảo nằm đâu là nằm đó… Ngay cả con Thương Nhĩ vốn điếc cũng hòa mình với cả bầy, chẳng hề ngúng nguẩy hay gây chuyện gì.

Nói thật, nếu sớm chịu phối hợp thế này thì vết thương trên người tụi nó đâu có kéo dài mãi không lành như thế!

Đặc biệt là con Đa Đa nằm trên tấm ga cũ, chẳng buồn nhúc nhích, cứ thế nằm im re…

Tống Đàm nhìn Đại Vương tụi nó lần lượt về núi, liền quay vào phòng khách xem thử rồi lại bước ra ngoài, xoa đầu từng chú c.h.ó một:

"Nóng không nào? Đợi tí ăn xong thì mình vào nhà nằm điều hòa cho mát nhé, tối trời mát rồi ra ngoài ngủ tiếp nha."

Công Chúa với Anh Tuấn khẽ kêu "hừm hừm", rõ ràng là hiểu được.

Tống Đàm quay đầu gọi Chu Tân:

"Tiểu Chu, ngoài này nóng lắm, vào nhà ngồi đi, trong nhà mát hơn đó."

"Không không, không cần đâu."

Chu Tân bỗng trở nên nghiêm túc khác thường:

"Tôi muốn xem tụi nó ăn có ngon miệng không đã…"

Câu này nói nghe có vẻ khéo léo, nhưng thực chất là muốn kiểm tra xem nhà này cho c.h.ó ăn uống thế nào. Vì anh cứ thấy… không yên tâm cho lắm.

Chẳng mấy chốc, Kiều Kiều đã xách ra một cái xô đỏ to tướng, trên tay còn cầm thêm một cái vá và bốn cái tô inox.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thao Dang

"Các bé ngoan, ăn cơm thôi nào!"

Cậu nhóc vui vẻ hô lớn, rồi đặt các tô xuống từng cái một, sau đó múc từ trong xô ra một thứ gì đó đặc sệt, lổn nhổn trông như cám heo.

Rất khó mà mô tả được thứ này là màu gì.

Hình như là hỗn hợp vụn rau xanh, bí đỏ… trộn chung với thứ gì đó bị ngâm nước đến mềm nhũn.

Chu Tân không vội mở miệng mà chỉ lẳng lặng nhìn mấy chú chó.

Nhưng ngay khoảnh khắc cái thứ đó được đổ vào tô, bầy c.h.ó đều háo hức rối rít kêu ư ử, cúi đầu ăn ngấu nghiến, ngay cả Đa Đa cũng cố lết lại phía trước rồi vục đầu vào tô, ăn đến phát ra tiếng chóp chép rộn ràng.

Cứ như thể sau bao ngày tập nhịn ăn, cuối cùng cũng được chủ nhân bật đèn xanh vậy.

Chu Tân cảm thấy hơi mơ hồ, sao lại thế được nhỉ? Vừa rồi cái nồi đó trông thế nào cũng chẳng liên quan gì đến món ngon cả! Nói là cám heo thì đúng là không quá chút nào.

Khác hẳn với bữa ăn họ chuẩn bị cho mấy con chó, toàn là t.hịt lớn, xương to, nhìn bằng mắt thường cũng thấy chắc nịch! Sao không thấy mấy con này thèm thuồng đến thế chứ?

“Cậu cho chúng ăn gì vậy?”

Anh ta nhìn Kiều Kiều, dù sao thì trông cậu nhóc cũng ngây thơ trong sáng, chắc là không biết nói dối.

Quả nhiên Kiều Kiều bắt đầu đếm ngón tay: “Lá rau, hạt ngô, dây khoai lang, vỏ dưa hấu, miếng bí đỏ, thức ăn cho chó, còn có t.hịt thừa từ bữa trưa! Còn có…”

“Còn có cơm c.h.ó bí truyền nữa!” Tống Đàm đứng bên cạnh bổ sung thêm.

Chu Tân có chút không tin lắm.

Anh ta cúi đầu xuống, định đẩy đám c.h.ó tham ăn ra xem thử, nhưng mấy con c.h.ó vốn luôn nghe lời lại hất mũi, đẩy cái bát qua một bên, thành công tránh khỏi tay anh ta, như thể sợ anh ta tới giành mất phần ăn vậy.

Chờ đến khi con c.h.ó tên Anh Tuấn ngẩng đầu lên lần nữa, trong miệng nó còn ngậm thêm một miếng cá khô nhỏ.

Chu Tân lập tức thở phào một hơi!

Anh ta thầm nghĩ: Đấy, bảo mà, sếp chắc chắn không thể để mấy con c.h.ó này ăn uống kiểu cám bã rau dưa được. Quả nhiên là cơm c.h.ó bí truyền, nguyên liệu tốt đều bị giấu kín rồi.

Nhìn miếng cá khô kia mà xem, vớt ra từ nước sốt là thơm nức mũi, đúng là mình đã lấy lòng tiểu nhân mà đo lòng quân tử rồi.

Chu Tân không khỏi có chút xấu hổ.

Nhìn thấy con Đa Đa vừa nãy còn yếu ớt giờ đã ăn xong một bát cơm, lại còn ngước mắt trông mong nhìn Kiều Kiều, anh ta không khỏi mừng rỡ:

“Đa Đa lâu lắm rồi mới ăn được nhiều như thế đấy!”

Kiều Kiều nhìn miếng băng gạc trên người Đa Đa, quay sang Tống Đàm nói: “Chị ơi, hình như nó vẫn chưa ăn no…”

“Thế cũng không được.”

Tống Đàm lắc đầu: “Cứ để nó lót dạ chút thôi, tối nay lúc mình ăn cơm thì cho nó ăn thêm. Nhưng em nhớ là Đa Đa phải cho ăn ít thôi, dạo này nó bỏ ăn lâu rồi, đừng để nó no quá.”

“Dạ được, vậy tối nay em sẽ để lại cho chúng mấy lòng đỏ trứng nữa.”

Hiện giờ trong nhà thứ không thiếu nhất chính là các gói gia vị làm món trứng trà. Trứng trà ăn mãi, người khác thì không sao, nhưng Kiều Kiều thì hơi ngán rồi. Lòng đỏ trứng lúc nào cũng khô khốc, nuốt không trôi, nên mỗi lần ăn cậu nhóc đều lén bớt lại cho mấy chú c.h.ó làm phần thêm.

Còn bên này, Chu Tân cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm.

Nhìn Kiều Kiều thu lại cái bát inox, mấy con c.h.ó lần lượt theo sự dẫn dắt của Tống Đàm đi vào phòng khách rộng rãi, rồi rất tự nhiên tìm góc tường hóng mát, anh ta kéo theo tấm khăn trải giường của Đa Đa vào trong nhà mà không nhịn được nở nụ cười.

Có lẽ do yếu tố tâm lý, mấy con c.h.ó này dù vừa mới ăn xong, nhưng tinh thần trông có vẻ tốt hơn hẳn lúc mới xuống xe.

Áp lực trong lòng được trút bỏ, cả người anh ta lại trở nên hoạt bát hẳn lên. Thấy Ngô Lan vừa bước vào nhà, anh ta liền thao thao bất tuyệt:

“Dì à, nhà dì trang trí đẹp quá, xây cũng bề thế nữa, cháu chưa từng thấy biệt thự nào đẹp thế này đâu… Ây da, đừng cắt dưa nữa, thật đó, đừng bày vẽ, cháu đi ngay đây…”

“Đi cái gì mà đi!”

Ngô Lan nhiệt tình lắm, vội đưa cho anh ta một cốc trà mát:

“Bác sĩ Tiểu Quách trong làng đặc biệt pha cho đấy, là trà diếp cá đó, diếp cá nhà tôi hái từ ven hồ đấy, mùa hè uống vào mát ruột lắm, nào, thử đi!”