Chưa kịp để Chu Tân từ chối, Ngô Lan đã bưng cả đĩa dưa hấu vừa cắt xong lên:
"Đến đây đến đây, đừng khách sáo, uống xong trà giải khát rồi mình ăn dưa hấu nha, dưa này ngọt lắm!"
Chu Tân thật sự cảm thấy không nỡ từ chối, nhưng cái món trà rau diếp cá này...
Chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ làm người ta cau mày rồi! Sao lại có người thích cái mùi vị này được chứ?
Nhưng... anh ta cũng thực sự khát rồi, cả người khô khốc, không dễ gì mà cưỡng lại nổi món “đặc sản” này.
Ai mà như anh ta, liến thoắng mấy tiếng đồng hồ liên tục, không khát mới lạ! Một chai nước khoáng trên đường căn bản không đủ xài.
Lúc này anh ta cắn răng, hớp một ngụm trà lạnh, cảm giác thanh mát, ngòn ngọt chảy xuống cổ họng, khiến cái miệng khô khốc và cổ họng đang bỏng rát như được tưới nước suối mát lạnh giữa mùa hè.
Chưa kể đến cái đầu đang nóng bừng bừng của anh ta cũng như được ngâm vào nước giếng mát lạnh, vừa sảng khoái vừa dễ chịu, thật quá đã!
Anh ta không nhịn được trừng lớn mắt, rồi giơ cốc lên nhìn thử, nước trà màu vàng nhạt được rót từ cái thùng lớn đặt ở góc nhà, không nhìn ra được nguyên liệu là gì.
Nhưng điều đó cũng không ngăn cản được anh ta giơ ngón tay cái lên:
"Dì ơi, trà lạnh này của dì đúng là giải khát cực kỳ luôn ạ!" Cái mùi lạ của rau diếp cá dường như đã bị trung hòa hết, uống vào chẳng có gì khó chịu cả.
"Đương nhiên rồi!" Ngô Lan đắc ý: "Bên ao còn nhiều lắm, lát nữa để dì gom hai túi cho cháu mang về nha."
Chỗ rau diếp cá này là bác sĩ Tiểu Quách mang tới vào buổi trưa, ngày nào cô ta cũng ra đồng hái rau, dù rằng có trả tiền nhưng cả làng chỉ có mỗi cô ta mua được, nên trong lòng cũng thấy hơi ngại.
Thế là mấy ngày trước cô ta đã tranh thủ mấy buổi, chạy ra bờ ao sau núi hái một đợt rau diếp cá đem về phơi khô rồi chế thành trà mang qua.
Sáng nay Tống Đàm không có nhà, bọn họ liền lấy túi vải lưới dùng để gói thuốc bắc, bỏ thêm đường phèn, trà vụn vào rồi gói lại thành từng phần. Nấu lên một nồi lớn, mùi vị cực kỳ thơm ngon.
Nghe chị em Điền Điềm nói thì thứ này đúng là giải nhiệt tuyệt đỉnh, lúc về còn xin mang theo một ly lớn nữa.
Cũng vì lý do đó mà Ngô Lan tính bàn với Tống Đàm xem thử có thể đưa loại trà này lên shop Taotao Bao bán hay không. Dù sao thì mùa hè này, rau diếp cá mọc um tùm bên bờ ao, xanh tốt quá trời luôn mà.
Những chuyện vụn vặt này Chu Tân không biết, anh ta chỉ nghe Ngô Lan nói thế liền không khách sáo chút nào mà cảm ơn rối rít.
Lúc này Kiều Kiều vừa dọn dẹp xong thì bước vào, vừa nhìn thấy Chu Tân liền sáng mắt lên:
"Anh Chu Tân, anh có thể lái xe cứu hỏa của anh cho em xem được không? Chắc chắn ngầu lắm đúng không?"
Chu Tân: …
"Chuyện này anh không làm được đâu." Anh ta cười hì hì, lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ trông khá đáng yêu:
"Anh chỉ lái xe cứu hỏa thôi, mà chiếc xe đó ở tận Ninh Thành. Xe rất lớn, mà Ninh Thành thì xa lắm, nếu lái qua đây sẽ tốn rất nhiều xăng... thế thì lãng phí quá."
Chưa đợi Kiều Kiều lộ ra vẻ thất vọng, anh ta đã tiếp lời:
"Nhưng mà ở nhà anh có mô hình xe cứu hỏa, em muốn không? Nếu muốn thì chờ anh về sẽ gửi cho em nhé."
Aaaa! Nói chuyện với con nít đúng là dễ làm người ta ngọt ngào lây, ngay cả giọng điệu của anh ta cũng như rót thêm mật ong, cả người cũng trở nên hào phóng hơn hẳn.
Dù sao thì mô hình xe cứu hỏa đó cũng tốn tới mấy trăm tệ cơ mà.
Kiều Kiều lập tức vui sướng reo lên:
"Thật không thật không? Cảm ơn anh nha, em muốn ạ! Để em mời anh ăn trứng trà nha, ngon lắm luôn! Em còn cho anh xem bộ sưu tập Ultraman của em nữa!"
Nói xong, cậu nhóc lại đột nhiên đứng bật dậy:
"Anh đợi em một chút, em đi lấy bảo bối cho anh xem!"
Nói xong thì chạy vụt lên lầu như một cơn gió.
Bên này, Tống Đàm lấy một miếng dưa hấu đưa cho Chu Tân:
"Đừng khách sáo, thử đi, dưa nhà trồng đó."
Thao Dang
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chu Tân đã uống cả trà rau diếp cá rồi, giờ càng thêm mong đợi miếng dưa này. Cắn một miếng, quả nhiên chỉ thấy vị ngọt mát bùng nổ trong khoang miệng, anh ta vội vàng húp sột soạt chỗ nước dưa suýt tràn ra ngoài, ba miếng là xong sạch sẽ một miếng dưa!
Anh ta thầm nghĩ, chẳng trách hồi nãy chú c.h.ó ăn say sưa như vậy, nhìn ánh mắt của mấy người trong nhà là biết, chắc ngay cả vỏ dưa cũng ngon lắm đây!
Lần này thì anh ta thật sự không khách sáo nữa, vội vàng cầm thêm một miếng khác, vừa ăn vừa hỏi:
"Dưa nhà chị có bán không? Lúc về tôi muốn mua hai quả mang về Ninh Thành cho bạn gái tôi ăn thử."
"Ối dào!" Tống Đàm có vẻ ngạc nhiên:
"Thật anh có bạn gái à? Thế mà anh còn rảnh rỗi ngồi tám với tôi lâu thế, liến thoắng suốt không ngừng... Anh thấy thế có ổn không đấy?"
Nhưng cô cũng không nghĩ Chu Tân là người không biết giữ khoảng cách, dù sao thì ngay từ đầu anh ta đã nói mình có bạn gái rồi, chỉ là nói chuyện hợp cạ quá nên Tống Đàm cứ tưởng anh ta nói chơi thôi.
Chu Tân: …
Nét mặt anh ta tức khắc xụ xuống.
"Bạn gái tôi là giáo viên, cô ấy nói không cho tôi nói liên tục quá mười phút khi ở chỗ cô ấy."
Chuẩn xác mà nói, lời bạn gái anh ta nói là thế này:
"Ngày nào em cũng phải nghe bọn trẻ ríu rít đã đủ mệt lắm rồi, tan làm về anh còn lải nhải không ngừng, ồn ào như con quạ già ấy, em thật sự không chịu nổi nữa đâu, tha cho em đi mà…"
Câu này nghe thật tổn thương tình cảm biết bao! Trái tim Chu Tân vỡ ra thành tám mảnh luôn rồi.
Nhưng mà... từ nhỏ đến lớn, mẹ anh ta đã luôn kêu ca anh ta nói nhiều, giờ lại thêm bạn gái cũng phàn nàn thì cũng chẳng sao cả.
Bạn gái còn chịu yêu anh ta là anh ta đã cảm ơn trời đất lắm rồi, hu hu hu...
Thế nên anh ta cũng rất thoải mái: "Bạn gái tôi nói rồi, chỉ cần trời chưa tối thì tôi muốn tìm ai nói chuyện bao lâu cũng được!"
"Như vậy thì buổi tối cô ấy sẽ có nhiều khoảng lặng hơn, cô ấy sẽ vui thôi."
Tống Đàm: … Cách yêu đương của giới trẻ thời nay, cô thật sự không hiểu nổi.
Thế là cô dứt khoát đổi chủ đề: dưa hấu.
"Dưa hấu không bán đâu, ruộng không còn nhiều lắm. Nhưng tôi có thể tặng anh một quả."
Chu Tân đã ăn miếng thứ ba rồi, nghe vậy liền giả vờ khách sáo: "Ấy, thế thì ngại quá…"
"Chẳng có gì mà ngại cả." Tống Đàm cũng cười giả lả: "Nhà tôi còn có trà, gói gia vị nấu trứng trà, chiếu cỏ đan tay, và cả link shop Taotao Bao đang hết hàng nữa… Giá thì đắt lắm đấy, anh có muốn không?"
Chu Tân: …
Anh ta lặng lẽ cắn miếng dưa hấu thứ ba, trong lòng nghĩ rằng quả dưa này, dù có đắt cũng đáng giá!
Có điều, giá đắt thì vấn đề không nằm ở quả dưa mà là ở bản thân anh ta, dù sao thì cũng chẳng đáng là bao.
Nhưng mà… đã đến đây rồi, trà cũng ngon, dưa hấu cũng ngọt.
Anh ta hở dài: "Lộ rõ ý đồ rồi nha…"
Còn chưa kịp nói hết câu thì điện thoại reo lên.
"Tân Tân à, khi nào về đấy? Chị gái con đang đợi đấy nhé!"
Người gọi là bác dâu cả, ngày mai con gái bác ấy, chị họ Chu Tân — Chu Lan sẽ kết hôn.
"Lan Lan bảo con vốn nhanh trí, đầu óc linh hoạt, lại biết ăn nói… Ngày mai đám lính kia đến, người nhà mình nhất định phải ngăn họ lại đấy!"
Theo phong tục địa phương, khi chú rể đến đón cô dâu thì bên nhà gái sẽ tổ chức một số trò chơi nhỏ, thử thách này nọ để "chặn cửa", tạo thêm không khí náo nhiệt.
Bác dâu cả nói trong điện thoại mà giọng phấn khởi vô cùng:
"Võ thì chẳng hy vọng gì rồi, văn thì phải chờ con nghĩ cách mới đáng tin được đấy!"