Cúp điện thoại xong, dù có lưu luyến thế nào đi nữa, Chu Tân cũng chỉ có thể nói với Tống Đàm:
“Chị à, thật sự không thể nán lại thêm được nữa, tô phải đi rồi!”
Lời còn chưa dứt thì thấy Kiều Kiều bất ngờ từ trên lầu lao xuống, sau đó chạy thẳng tới trước mặt anh ta. Cậu nhóc vừa chạy vừa vui vẻ nói:
“Anh Tiểu Chu, em có bảo bối muốn tặng anh nè!”
Kiều Kiều đưa tay ra sau lưng, đứng thẳng tắp, đôi mắt sáng rực như sao, toàn thân như viết đầy chữ “Mau khen em đi!”.
Ai mà đỡ nổi chứ?
Ít nhất là Chu Tân thì không.
Anh ta cũng đứng thẳng người, rất nghiêm túc nói:
“Được thôi, là bảo bối gì nào?”
“Anh đưa tay ra trước đi.” Kiều Kiều cười ngọt ngào: “Úp mu bàn tay xuống nha!”
Chu Tân khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn lật ngửa tay ra.
Khoảnh khắc tiếp theo, Kiều Kiều nhanh như chớp đưa hai tay từ sau lưng ra, một trên một dưới úp lên mu bàn tay anh ta.
Chỉ nghe “bốp” một tiếng, Chu Tân cảm giác có gì đó dán lên tay mình. Nhưng Kiều Kiều vẫn chưa buông tay, anh ta đành tiếp tục giả vờ vui vẻ dỗ dành cậu nhóc, không nhúc nhích.
Một lúc sau, Kiều Kiều mới buông ra, thuận thế bóc lớp nhựa trên tay anh ta:
“Đây là Ultraman Tiga mà em thích nhất đó! Anh Tiểu Chu, có ngầu không?”
Chu Tân: …
Anh Tiểu Chu có ngầu hay không thì chưa biết, nhưng hôm nay… làm sao mà anh ta dám chìa tay ra ngoài đây?
Anh ta nhìn xuống mu bàn tay mình, nơi có hình dán Ultraman đang trong tư thế giơ tay bắt chéo thành dấu thập để phóng đòn tấn công kinh điển. Trong bụng Chu Tân có cả một bụng lời muốn nói, thế mà giờ đây chẳng biết nên thốt ra câu nào.
Muốn nói gì đó cho đỡ ngại, nhưng lại thấy Kiều Kiều đang nâng tay anh ta lên ngắm nghía kỹ càng, vẻ mặt vừa thỏa mãn vừa tiếc nuối đầy đau lòng.
Nói gì bây giờ đây?
Với một đứa trẻ, đây chắc chắn chính là bảo bối của cậu nhóc rồi.
Thôi thôi, Ultraman còn đỡ hơn là Peppa Pig nhỉ.
Nghĩ vậy, Chu Tân cũng nở nụ cười tươi rói:
“Trùng hợp ghê, anh cũng thích Ultraman Tiga lắm! Cảm ơn Kiều Kiều nha, bảo bối này anh cực kỳ thích đó! Người lớn mà muốn có cũng khó lắm nha. Ôi chao, nếu mấy đứa trẻ khác mà thấy được thì tụi nó phải ghen tị c.h.ế.t mất!”
Sau đó, cậu nhóc hất tung áo thun lên, để lộ cái bụng trắng nõn, trên đó dán bốn hình Ultraman, mỗi góc một kiểu.
“Tư thế này là đẹp nhất nên em mới dành riêng để tặng anh Tiểu Chu đó!”
Anh Tiểu Chu vô cùng cảm động, đồng thời cũng thầm cảm ơn Kiều Kiều đã không dán cái hình đó lên bụng anh ta.
Chứ nếu không, lỡ sau này anh ta vén áo khoe cơ bụng, lau mồ hôi hay nịnh nọt bạn gái gì đó thì… người ta chắc cười muốn c.h.ế.t luôn ấy chứ?
Bao nhiêu mộng mơ, lãng mạn đều tan thành mây khói.
Tống Đàm đứng bên cạnh nhìn mà phì cười, cuối cùng không nhịn được bèn bật ra thành tiếng. Thấy Kiều Kiều quay sang nhìn mình, cô vội làm bộ nghiêm túc, hắng giọng một cái:
“Ờm… Kiều Kiều này, anh Tiểu Chu có việc phải đi ngay, em lấy cho anh ấy hai quả trứng trà để lót dạ nhé. Chắc trưa nay anh ấy chưa ăn gì đâu.”
Một giờ trưa xuất phát, giờ đã hơn năm giờ rồi, cũng đến lúc nên ăn chút gì đó rồi.
Vừa nói xong, như thể có thần giao cách cảm, Ngô Lan đã bưng một cái bát bước vào, trong đó có ba quả trứng trà.
“Sao mà vội vàng thế? Lại đây, lại đây, ăn chút gì đã. Trứng trà nhà dì thơm lắm đấy, còn có dưa hấu nữa… Sao không ăn thêm chút đi? Nào nào, vội mấy thì cũng chẳng lỡ việc đâu.”
Người lớn trong nhà đã lên tiếng, lại thêm lòng nhiệt tình khó từ chối, Chu Tân dù không mấy thích ăn trứng trà, nhưng ngửi thấy mùi thơm nức mũi ấy, không hiểu sao bụng lại “rột roạt” kêu lên.
Anh ta đành dày mặt ngồi xuống lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Vậy thì... cảm ơn dì ạ. Dì chu đáo thật đấy... Ối chà, trứng trà này ngon quá! Dì ơi, tay nghề của dì giỏi ghê á, đầu bếp trong đội bọn cháu còn không sánh được đâu… Dì mà tới Ninh Thành thì nhất định phải ghé đội bọn cháu chơi nhé! Lúc đó cháu sẽ đóng gói món t.hịt kho tàu độc chiêu của đầu bếp trong đội cho dì nếm thử, món đó ngon lắm luôn!”
Ối chà, cái miệng của anh chàng này ngọt như mía lùi ấy nhỉ!
Ngô Lan dù cảm thấy anh ta nói hơi nhiều, nhưng mấy câu nói thêm này lại chẳng phải điều gì khó nghe, ngược lại bà còn nghĩ, nếu Ngô Lôi mà học được một hai câu thì tốt biết mấy.
Còn Chu Tân thì ngửi thấy mùi thơm nức mũi kia, tuy cố nhịn nhưng cuối cùng không chịu nổi, bèn im lặng bắt đầu bóc trứng trà.
Mấy quả trứng trà đã được gõ dập vỏ từ trước, nhẹ nhàng lột một cái là mảng vỏ đã bong ra. Chu Tân chẳng đợi bóc xong, đã cắn luôn một miếng.
Lòng trắng trứng thấm đẫm màu trà nâu nâu, mềm mềm dai dai, vừa đưa vào miệng là vị mặn thơm đậm đà lan tỏa. Đợi đến khi cắn vào lòng đỏ...
“Ưm!”
Chu Tân không phải kiểu như Kiều Kiều, ăn nhiều rồi lại thấy lòng đỏ hơi khô khan. Ngược lại, anh ta cảm thấy mùi thơm của trứng kho hòa quyện cùng hương trà, khiến cái lòng đỏ tưởng chừng khô khan lại trở nên dậy mùi hơn hẳn.
Không cần nói nhiều, hai ba miếng đã cho hết quả trứng vào miệng.
Ăn xong một quả trứng, lại bưng thêm miếng dưa hấu để tráng miệng...
“Ôi chao!”
Chu Tân ngay lập tức lung lay lòng dạ.
Anh ta ngoảnh đầu lại, giọng còn ngọt ngào hơn tám phần mà hỏi:
“Dì ơi, cơm nhà dì cũng ngon như này hả?”
“Ối chà chà!”
Thao Dang
Ngô Lan cười đến không khép nổi miệng: “Thế thì cháu nói sai rồi, món ăn nhà dì ngon gấp mười lần mấy quả trứng trà này ấy chứ!”
Khụ!
Tống Đàm ở bên cạnh hắng giọng, cũng đâu cần khen quá thế nhỉ.
Trứng này là do gà nhà mình đẻ ra, vốn đã ngon sẵn, lại thêm gói gia vị kho trứng nữa, dù sao cũng chẳng thể kém món ăn thường ngày đến mức vậy đâu.
Nhưng Ngô Lan chỉ cười mà không đáp.
Đùa sao!
Gà nhà bà đẻ trứng bán tận mười tệ một quả, trước kia bà còn thấy để nhà ăn thì phí quá. Nhưng dạo này thì nào là khai thác núi, nào là nghe báo giá của đội thi công, tiền cứ bay vèo vèo, nhanh như cắt giấy ấy!
Giờ trong nhà lại chẳng có gì bán được nữa, tâm lý lo xa của người già bèn trỗi dậy.
Nên đấy, phần trứng cho cả nhà ăn cũng bị cắt giảm rồi.
Giờ mỗi người chỉ có đúng một quả trứng trà làm từ trứng gà nhà nuôi, tuyệt đối không thêm.
Còn lại đều là trứng gà bình thường thu từ trong thôn.
Kiều Kiều sao lại chê lòng đỏ khô khan á? Chính là vì chênh lệch chất lượng này đây.
Ấy thế mà cũng đủ làm cái anh chàng trai trẻ này mê tít không muốn rời đi rồi.
Không muốn đi càng hay chứ sao, ăn xong bữa cơm thì mới dễ giữ khách lại được.
Ngô Lan giờ tính toán giỏi lắm.
Ninh Thành là thủ phủ của tỉnh, người có tiền chắc chắn nhiều hơn vùng này của bà rồi. Dù giờ chưa có gì, nhưng cứ kết nối trước, sang năm trên núi trồng được thêm nhiều thứ thì kiểu gì chẳng bán chạy!
Thực ra trước kia mấy bác sĩ với bệnh nhân trong viện cũng khá hào phóng, nhưng họ hình như không mấy nhiệt tình quảng cáo giúp mình. Chừng này lâu mà khách mới cũng chẳng tăng thêm là bao...
Nghĩ đến đây, Ngô Lan lại thấy buồn lòng.
Huống hồ, bà còn có một chút suy nghĩ nhỏ khó mà nói ra, đó là…
Giờ bà đã bắt đầu học lái xe sa hình rồi, tuy tiến độ hơi chậm hơn Tống Tam Thành một chút, nhưng côn phanh cũng đã quen tay, chỉ cần luyện thêm chút tay lái nữa là lấy được bằng ngay thôi.
Đến lúc đó mua một cái xe nhỏ rẻ rẻ, chẳng phải tốt lắm sao!
Nhưng mua xe vừa tốn tiền vừa tốn xăng, lại còn bảo dưỡng nữa... Không kiếm thêm tiền thì sao mà kham nổi đây?