Thầy Tiền dạo này ở nhà họ Tống một thời gian, ngày ngày dạy học trò rất tận tâm, tiện thể nấu ăn cho đám thợ công trình.
Cơm vừa nấu xong, ông ta lại chạy qua nhà Tống Đàm ăn ké.
Ở cùng Kiều Kiều và mọi người lâu ngày, ông ta cũng nhiễm chút phong cách mạng xã hội, nói chuyện mà thêm vào từ “vả mặt” rất trơn tru.
Câu này vừa thốt ra, ông chú Bảy nghe xong khó mà không d.a.o động.
Năm xưa bị kẻ vong ơn kia quậy một trận, ông uất ức đè nén trong lòng, lại còn bị người ta hiểu lầm đến mức chẳng dám ngẩng đầu nhìn ai. Cuối cùng ông tức đến đổ bệnh nặng, suýt mất nửa cái mạng.
Nếu không nhờ bà thím Bảy ở nhà lo liệu, thì mạng ông còn chưa biết ra sao!
Giờ nghĩ lại, dù hận thù năm xưa không còn rõ ràng nữa, nhưng nếu kẻ kia sống tốt thì trong lòng ông lại không thoải mái.
Suy nghĩ một hồi...
Cuối cùng ông cũng thở dài:
“Nếu ông chủ nhà các người không ngại phiền phức, thì tôi cũng có thể nói với Tống Đàm một tiếng.”
“Gì cơ ạ?”
Tống Đàm tò mò đi tới, vừa nhìn thấy Tần Quân đang cười ha hả liền bật cười theo:
“Biết thì bảo là anh về nhà làm thiếu gia, không biết lại tưởng anh xuống mỏ đấy.”
Tần Quân dang bốn chân bơ phờ ngồi trên chiếc ghế tựa quen thuộc trong làng, ánh mắt trống rỗng nhìn lên mái hiên:
“Cũng chỉ hơn xuống mỏ một chút thôi.”
Toàn thân và trí não đều bị vắt kiệt sức mới giữ được cái mạng về.
Anh ta thực sự không hiểu nổi:
“...Nhà bận rộn như vậy, lúc tôi không ở nhà, mẹ tôi làm thế nào mà xoay sở được chứ?”
Thao Dang
Đúng lúc Ngô Lan bước vào, thản nhiên nói:
“Người trẻ các cậu chưa nếm trải khổ cực thôi. Hồi trước bọn dì vừa gặt vừa cấy hai vụ liền, có gì mà không qua được? Hơn nữa, mẹ cậu là đi kiếm tiền mà. Việc kiếm tiền thì có gì mà mệt chứ! Có mệt cũng chỉ là thân xác mệt, trong lòng thì sướng!”
Tần Quân: …
Anh ta rùng mình một cái:
“Quá đáng sợ.”
Nói rồi vội vàng lau mặt, người vốn lễ phép như anh ta cũng chẳng có tinh thần mà chào mọi người, chỉ ậm ừ nói:
“Tôi đi rửa mặt ngủ một giấc đây. Về nhà hơn một tháng rồi mà chưa ngủ trọn vẹn được ngày nào.”
Ngô Lan tuy nói thế nhưng cũng rất quan tâm Tần Quân. Thấy anh ta tiều tụy đến vậy, vội thúc giục:
“Thế thì còn ngồi ngây ra làm gì? Đi tắm rồi ngủ đi. Tối dì bảo chú Bảy để phần cho cậu bát cơm, đói thì vào bếp tự ăn, khỏi cần gọi dậy ăn tối nữa.”
Ngô Lan là người rất hiểu tâm lý người trẻ. Nhưng trong khi đó, Trương Yến Bình lại đang khổ sở vô cùng.
Mẹ của anh ta, Ngô Phương, là chị cả trong nhà, còn siêng năng hơn cả Ngô Lan.
Ban ngày cứ cách một lúc lại lên lầu mang đồ ăn thức uống cho Trương Yến Bình, sợ con trai học hành mà không ăn uống đầy đủ.
Buổi tối thấy đèn phòng con sáng, bà lại lên gõ cửa.
Ban ngày Trương Yến Bình học tài liệu ôn thi công chức khô khan đến mất hồn, như trở lại ác mộng của năm lớp 12. Tối đến thì anh lại lôi điện thoại ra chơi bù, sáng hôm sau đương nhiên là dậy muộn.
Nhưng mẹ anh ta, người phụ nữ đảm đang và yêu con hết mực, nhất quyết không để con bỏ bữa sáng.
Dù Trương Yến Bình đã dặn đi dặn lại rằng không cần ăn sáng, hay bảo cứ để anh ta ngủ tự nhiên... nhưng với Ngô Phương, những lời này chẳng khác gì gió thoảng qua tai.
Bà chỉ lo con trai nhịn đói hại dạ dày thôi.
Lúc này, Trương Yến Bình vừa tỉnh dậy, tranh thủ mẹ chưa vào phòng, liền vội vàng lướt điện thoại. Anh ta ngơ ngác khi thấy Tần Quân đăng một bức ảnh chụp ở ga tàu kèm dòng trạng thái: "Đi làm rồi".
Trời đất ơi! Đều là anh em cùng khổ mà sao anh ta đã được giải thoát rồi, còn mình thì vẫn đang vật lộn thế này?!
Trương Yến Bình bật dậy, ngồi ngây ra trên giường, mặt mũi ủ rũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đúng lúc ấy, Ngô Phương lại gõ cửa:
“Yến Bình, dậy ăn sáng đi, đừng ngủ nữa.”
Không cần đoán cũng biết Tần Quân đã dùng lý do gì.
Nhưng mẹ anh ta ở xa, không biết tình hình bên này, nói dối cũng dễ qua mặt. Còn đây là dì ruột của anh ta!
Phải kiếm cái cớ gì mới trốn thoát được đây?!
Vừa suy nghĩ được hai giây, bà Ngô Phương lại gõ cửa lần nữa:
"Yến Bình, nhanh lên, ăn sáng sớm rồi tiêu hóa cho dễ, đỡ buồn ngủ khi ngồi học."
Trương Yến Bình lập tức bật dậy!
Dù thế nào thì anh ta cũng không thể nhịn thêm được nữa.
Mẹ anh ta cực kỳ cố chấp với chuyện "bát cơm sắt" (ý chỉ công việc ổn định trong cơ quan nhà nước), anh ta nói thế nào bà cũng không chịu nhả ra. Bình thường có thể nhượng bộ đủ điều, nhưng riêng chuyện này thì tuyệt đối không lay chuyển.
Vì thế, Trương Yến Bình cũng quyết định liều một phen. Anh ta ba chân bốn cẳng thu dọn quần áo sạch sẽ, nhét hết vào ba lô, rồi mở cửa bước ra. Động tác đột ngột này làm bà Ngô Phương vừa bày xong bữa sáng giật nảy mình:
"Con làm gì thế?"
Chỉ thấy Trương Yến Bình mặt mày đen sầm, vẻ nghiêm trọng vô cùng:
"Mẹ, con nói thật với mẹ nhé! Con thích một cô gái ở làng của Tống Đàm, dạo này đang theo đuổi cô ấy."
"Nếu mẹ còn không cho con đi thì lát nữa cô ấy có người yêu mới mất, không được, con phải nhanh lên mới được!"
Nói xong, anh ta vơ ngay cốc sữa đậu nành trên bàn: "Mẹ đừng cản con, con thực sự rất thích cô ấy! Con phải đi ngay bây giờ!"
Nói xong liền như một cơn gió vọt thẳng xuống cầu thang.
Bà Ngô Phương vẫn còn ngẩn ngơ chưa hoàn hồn thì đã thấy bóng dáng thằng con trai đen đúa to lớn của mình mất hút. Phải một lúc lâu sau bà mới tỉnh táo lại.
"Yến Bình!!!"
Nhưng gọi rồi lại không biết nên nói gì.
Dù sao thì, theo quan niệm truyền thống, bà vẫn luôn nghĩ rằng cuộc đời con trai mình chỉ có hai việc lớn: thi công chức và kết hôn.
Giờ thì thi công chức coi như không còn hy vọng, vậy thì kết hôn...
Nghĩ đến đây, bà cũng không còn muốn ngăn cản nữa, thậm chí còn hơi mừng thầm.
Dù sao thì mùa hè vừa rồi, cả khu chợ đầu mối lại đồn ầm lên về con trai bà.
Từ một đứa trắng trẻo lười biếng chẳng chịu làm gì, giờ thành một anh chàng đen nhẻm to con trông chẳng khác nào xã hội đen, lại còn bị đồn là xuống quê làm lưu manh nữa...
Xem ra với cái tiếng đồn thế này, chợ đầu mối chẳng thể mai mối được đối tượng nào tử tế rồi. Thôi thì để nó tự đi tìm người nó thích còn hơn!
Nghĩ đến đây, bà lại nhớ đến chuyện hồi trẻ bà với Trương Hồng yêu nhau, bỗng thấy mình thật là cởi mở! Ôi chao, lát nữa phải gọi cho Ngô Lan mới được, hỏi thăm thử xem.
Chị em thường xuyên gọi điện cho nhau, mà đối phương chưa từng nhắc gì về chuyện này, chắc Yến Bình còn chưa theo đuổi được người ta!
Cũng phải thôi. Trước đây nó nhìn như thằng lười, giờ lại trông như tay anh chị ngoài xã hội... muốn kiếm người yêu đâu có dễ thế chứ?
Thế là, chẳng hiểu sao, Trương Yến Bình cứ thế dễ dàng thoát khỏi áp lực thi công chức!
Mà lúc này, anh chàng còn chưa biết gì, chỉ mang theo ba lô rồi nhanh chóng vẫy xe rời đi.
...
Còn bên này, ông chú Bảy đang bàn bạc với Tống Đàm về chuyện cung cấp rau cho nhà hàng Trường Lạc Cư ở Bạch Thành.
Tống Đàm cũng chẳng có ý phản đối.
Cô nghĩ rất rõ ràng, bên chỗ lão Triệu, người bán rau, dù sao thì trong cái thị trấn nhỏ này, người chịu chi cũng không nhiều, số lượng rau bán ra sớm muộn gì cũng sẽ bão hòa.
Giờ có người bằng lòng chịu khó thu gom đống rau này thì thực ra cũng không tệ.
Vấn đề duy nhất là…
"Thầy Tiền à, chắc ông chú Bảy của cháu cũng nói với thầy rồi, nhà cháu không thể cung cấp lượng rau lớn đâu, trong vườn có gì thì chỉ có bấy nhiêu thôi."
"Với lại, bên thầy phải tự cho xe qua lấy. Nếu muốn tụi cháu nhặt rửa sạch sẽ thì mình bàn giá cả cho hợp lý. Còn nếu thầy cứ chở thẳng từ vườn về thì giá lại khác."