Người làm bếp, nhất là đầu bếp chính thì chẳng ai lại không theo đuổi nguyên liệu ngon cả. Cũng giống như lần trước, khi ông chú Bảy nếm thử mùi vị xong là lập tức theo về quê ngay. Lão Tiền cũng chẳng cưỡng lại được sức hút ấy.
Huống hồ, ông ta làm đầu bếp cũng đã mấy chục năm rồi, trong bếp nói gì cũng có tiếng nói. Bây giờ gặp được loại rau củ chất lượng thế này mà không nắm bắt thì chẳng khác nào bánh bao rơi từ trên trời xuống mà không nhặt nổi!
Vì vậy, ông ta rất chắc chắn:
“Cậu chủ nhỏ của chúng tôi định cải tạo Trường Lạc Cư thành nhà hàng tư nhân, đúng lúc cần mấy loại rau củ chất lượng cao để nâng tầm đẳng cấp.”
Nhà hàng của họ không có tiền để đua đòi với cái vườn rau sinh thái đối diện về xếp hạng hay quảng cáo trên mạng gì cả. Nhưng nếu đổi thành nhà hàng tư nhân thì chẳng cần để tâm tới mấy thứ đó nữa.
Nhà hàng tư nhân mà cứ dính vào mấy cái trang đánh giá đó thì lại thành hạ giá mất rồi!
Hơn nữa, cái vườn sinh thái bên kia chẳng phải vẫn luôn quảng cáo kiểu rau xanh sạch lành mạnh sao? Nào là gà nhà nuôi, rau nhà trồng... Thực ra cũng chẳng khác gì vườn rau nhà người ta, cách chăm sóc vẫn giống y chang.
Ông đây thì chẳng cần gì sinh thái hay dưỡng sinh hết, rau củ chất lượng cao mang về, khách ăn thử một miếng là biết ngon hay không ngay!
Cái kiểu chất lượng vượt trội mà chẳng cần quảng cáo lắm lời này, chẳng phải hiệu quả còn mạnh hơn mấy trò tiếp thị màu mè của đối thủ sao?
Lãi Tiền nghĩ nhiều lắm!
Đệ tử của lão Tống bên đó chẳng phải cũng coi như là bếp chính à? Đến lúc nhà hàng bên kia vắng teo thì xem cậu ta còn vênh váo được không!
Tên ranh con, học được tí nghề đã dám quay ngoắt thành vong ơn bội nghĩa. Tay nghề của cậu ta, lão Tiền chẳng phải chưa từng nếm qua, mấy chục năm rồi mà chẳng tiến bộ gì!
Người như lão Tiền đây, lớn tuổi vậy mà vẫn không ngừng học cái mới. Nói thật nhé, dù cậu chủ nhỏ không cải tạo lại nhà hàng thì lão Tiền cũng dư sức bám trụ mà đè bẹp đám kia thôi!
Thao Dang
Có điều bây giờ thì…
Ông ta vừa nghĩ vừa nhón lấy quả dưa leo, cắn rôm rốp một miếng.
Giờ thì chỉ cần cắt khúc dưa leo bày lên đĩa thôi cũng đủ đè bẹp bọn họ rồi!
Ối trời ơi, nghĩ tới cái cảnh đó mà sướng từ lòng bàn chân đến tận đỉnh đầu, đúng là quá đã mà!
Nghĩ đi nghĩ lại, tự dưng lại có chút cô đơn trên đỉnh cao nữa chứ!
Thấy lão Tiền quả quyết như vậy, Tống Đàm cũng thoải mái gật đầu:
“Được thôi, vậy mai mốt ký trước hợp đồng ý định đã nhé. Các thầy muốn độc quyền hay không độc quyền đây?”
Ông ta cũng biết rau củ nhà Tống Đàm đáng giá thế nào. Nghĩ đến lợi ích từ độc quyền mang lại, thầy Tiền chẳng ngần ngại mà chốt luôn.
“Trên ruộng có rau gì thì các cô chỉ cần đóng gói, cân ký là được, mấy việc khác để bọn tôi lo hết.”
“Bọn tôi sẽ sắp xếp toàn bộ, độc quyền thì cứ tính giá gấp đôi đi, nhưng ngoài lão Triệu ở địa phương này thì mấy chỗ khác đều phải dành riêng cho nhà hàng của bọn tôi.”
Rau củ nhà Tống Đàm đúng là đáng giá thật!
Vì thế, điều kiện này không hề khắt khe mà thậm chí còn rất ưu đãi nữa. Hơn nữa, với sự tự tin của Tống Đàm vào nông sản nhà mình, cô cũng chẳng lo họ đổi ý không muốn nhận hàng.
Cô nhìn sang ông chú Bảy, thấy ông gật đầu, hiển nhiên rất tin tưởng nhân cách của lão Tiền, liền sảng khoái đồng ý:
“Được thôi! Có điều bây giờ chưa có rau gì đâu, đợi lứa đầu tiên lớn lên rồi các thầy lại cử người qua ký hợp đồng chính thức nhé.”
Lô hạt giống mà giáo sư Tống đặt mua vẫn chưa về. Dù là loại rau lớn nhanh nhất như cải ngọt, rau muống thì cũng phải mất một tháng mới thu hoạch được.
Nhưng với lão Tiền mà nói, thế lại càng hợp lý.
Dù gì nhà hàng cải tạo xong cũng cần có thời gian mà.
Lúc này, Trương Yến Bình đón xe tới bến rồi ngồi ngay lên chuyến xe buýt về làng Vân Kiều.
Đi taxi về làng mất đúng 200 tệ, còn xe buýt làng thì chỉ 25 tệ mà lại đưa tới tận cửa nhà. Theo Tống Đàm lâu rồi, Trương Yến Bình cũng học được cách chi tiêu hợp lý hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tất nhiên, xe buýt làng cũng có nhược điểm. Chẳng hạn như bây giờ mới hơn 9 giờ một chút, nhưng xe phải đợi đến 10 giờ mới khởi hành về làng.
May mà chỉ cần thoát được khỏi nhà, ngồi trên xe thế này là Trương Yến Bình đã thấy thoải mái vô cùng rồi.
Nhân tiện, anh ta cũng tranh thủ sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Chỉ là… về đến làng rồi thì phải làm sao để ăn nói với dì Ngô Lan và mọi người đây, để cái lời nói dối kia nghe cho trót lọt nhỉ?
Thật là tội nghiệp quá mà, cả làng Vân Kiều này ngoài Tống Đàm ra thì gái trẻ chỉ có hai người, một là bí thư Tiểu Chúc, hai là bác sĩ Quách trong làng.
Người ta đều quen thân cả rồi, mà cứ lôi họ ra làm bia đỡ đạn mãi thì cũng ngại lắm chứ!
Anh ta ngồi đó, mặt mày ủ rũ, chẳng thể nghĩ ra cách nào hay hơn.
Ngay lúc ấy, bên ngoài xe vang lên một giọng nói lơ lớ bằng tiếng phổ thông:
"Đây là xe đi thôn Vân Kiều phải không?"
"Tới!" Tài xế ngồi đằng trước lướt TikTok, đầu còn chẳng buồn ngẩng lên: "Tự tìm chỗ mà ngồi, mười giờ khởi hành. Vé hai mươi lăm tệ đấy!"
Thế nhưng Trương Yến Bình vừa nhìn sang thì cảm thấy có gì đó không đúng lắm
Người đứng đầu là một gã đàn ông trung niên cao to vạm vỡ, phía sau là một người phụ nữ trung niên thấp bé, khuôn mặt đầy phong sương. Sau lưng bà ta lại có thêm hai gã thanh niên cao gầy.
Đây chắc chắn không phải dân làng Vân Kiều.
Trương Yến Bình vô thức nghĩ vậy.
Nhưng rồi anh ta lại ngẫm lại: Không đúng, anh ta ở trong làng cũng lâu rồi, mà làng này vốn chẳng có bao nhiêu người. Lẽ nào là người ta đi làm xa về?
Nhưng mà nếu đi làm về sao chẳng mang theo hành lý gì cả…
Anh ta cứ thế nghĩ vẩn vơ đủ thứ, chẳng qua chỉ để xua đi mớ suy nghĩ phức tạp trong đầu. Thế nhưng từ góc nhìn của mấy người vừa lên xe, người đàn ông mặt đen ngồi cạnh cửa xe lại nhíu c.h.ặ.t mày, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bọn họ như mang theo khí thế bức người của dân xã hội đen!
Rõ ràng bọn họ đường đường chính chính lên xe mà không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ, vội vàng né sang bên kia ngồi.
Người phụ nữ trung niên đi theo sau gã cao to lại càng thận trọng hơn, khẽ khàng nhích về phía trước một chút, vừa đi vừa không ngừng ngoái đầu nhìn về phía Trương Yến Bình.
Trương Yến Bình: …
Anh ta đen một chút, to con một chút là lỗi của anh ta chắc?!
Rõ ràng anh ta là một chàng trai quê chất phác, sao ai nấy đều nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ thị vậy chứ?!
Nghĩ vậy, anh ta càng thêm bực mình, trừng mắt nhìn sang.
Kết quả, người phụ nữ trung niên run b.ắ.n lên, vội vàng ôm c.h.ặ.t lấy cái túi nhỏ, ngoan ngoãn ngồi im thin thít, không dám nhúc nhích.
Trương Yến Bình: …
Thôi kệ, anh ta dứt khoát nhắm mắt lại, rút tai nghe ra quyết định chẳng thèm để ý tới ai nữa.
Xe lắc lư chạy trong cơn mơ màng của anh ta.
Chạy khoảng hơn một tiếng đồng hồ, khi Trương Yến Bình mở mắt ra lần nữa thì xe đã về đến thôn, đang chạy về phía nhà Tống Đàm.
Nhưng nhìn kỹ lại, sao mấy người kia vẫn còn ngồi trên xe vậy?
Trời nóng như đổ lửa, bọn họ lại chẳng mang hành lý gì, trông cũng không giống dân trong làng về nhà.
Nhìn kỹ hơn, ai nấy đều căng thẳng, mặt mày cau có... Trương Yến Bình bất giác cảnh giác.
Lúc này, anh ta chậm rãi đứng dậy, đi tới phía trước, vừa đi vừa hỏi:
"Nhìn mấy người có vẻ lạ mặt nhỉ, không phải dân làng này đúng không?"
"Không không không!"
Người phụ nữ trung niên ôm c.h.ặ.t cái túi, thu mình lại một góc, đầu lắc như trống bỏi, vừa run rẩy vừa nói:
"Chúng tôi... chúng tôi chỉ tới tìm người thôi, không có ý gì khác đâu..."