Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 686: Có dùng được không đấy? (1)



Trương Yến Bình: "...Không có ý gì khác là có ý gì chứ?"

"Tôi đâu có nói anh có ý gì khác..."

Anh ta bực dọc lẩm bẩm, nhưng lại thấy mấy người đàn ông trung niên ngồi đối diện đều khẽ nhích mông, như thể anh ta đang nói móc họ vậy.

Trương Yến Bình: ...Đáng ghét thật!

Ngay lúc này, người phụ nữ trung niên kia lại căng mắt nhìn chằm chằm vào căn nhà gạch đỏ phía trước, vừa nhìn vừa khẽ hỏi người đàn ông bên cạnh: "Là chỗ đó à? Bạn của anh không phải nói là ngay trong cái trạm xá trong làng này sao? Trên đó có cái dấu [十] kìa."

Trương Yến Bình nhìn kỹ: Kia chẳng phải là trạm xá trong làng sao!

Ngẫm lại mới hiểu ra, chẳng trách họ lại cứ quanh co thế này.

Anh ta lập tức hiểu ra biểu hiện kỳ lạ của họ khi mới lên xe. Nhìn lại ba gã đàn ông trung niên đối diện cùng người phụ nữ có vẻ mặt vừa lo lắng vừa phức tạp kia, anh ta không nhịn được thở dài một tiếng:

"Thì ra là đến tìm bác sĩ Quách à!"

Đều là đàn ông với nhau, anh ta hiểu được cảm giác khó xử của họ, chắc hẳn người phụ nữ này dẫn chồng đến khám cái bệnh khó nói đây mà?

Ai da, sao lại để bệnh kéo dài bao nhiêu năm rồi mới đến khám thế chứ!

Nhìn xem, giờ thì già cả hết rồi!

Rồi lại ngó qua ba người đàn ông, trông ai nấy còn khỏe mạnh cứng cáp thế này, thế mà lại thành "pháo lép" cả rồi sao!

Chậc chậc chậc!

Ánh mắt của anh ta lia qua, mấy người ngồi bên cạnh lại càng thêm căng thẳng.

Sắp tới nơi rồi, người đàn ông trung niên nọ cố lấy dũng khí, méo miệng cười cứng đờ:

"Anh bạn, anh cũng là người trong làng này sao?"

Trương Yến Bình "ừm" một tiếng: "Cũng tạm coi là vậy. Các anh cũng đến mua thuốc đúng không? Haiz, tôi hiểu mà."

Người kia rõ ràng là ngại mở miệng nói thẳng, vội vàng lắc đầu: "À... là... cũng không hẳn... Ôi trời, nói ra thì phức tạp lắm, bọn tôi là họ hàng nhà đó, qua đây thăm hỏi thôi..."

Mua thuốc thì cứ mua thuốc, còn lôi cả họ hàng vào làm gì, Trương Yến Bình thầm thở dài đầy cảm thông:

"Đừng nói nữa, tôi hiểu mà. Bác sĩ Quách như vậy, hiếm lắm đấy! Thôi nào, hôm nay coi như có duyên, tôi giúp các anh nói vài lời tốt đẹp."

Không thì sợ là Quách Đông chẳng còn thuốc dư mà bán đâu.

Hơn nữa, trong lòng Trương Yến Bình cũng hơi mềm lòng, hai cậu trai trẻ thì không nói, chứ người đàn ông kia nhìn cũng cỡ năm mươi rồi mới đến khám cái bệnh này, ai biết còn "xài" được nữa không đây?

Anh ta phải giúp bác sĩ Quách làm chứng mới được, tiện thể nhắc nhở thêm vài câu, tuổi tác lớn rồi, sức khỏe yếu đi cũng là bình thường, chuyện này không thể trách bác sĩ được.

Nhìn người phụ nữ trung niên kia gầy gò co ro, trông có vẻ đã chịu không ít khổ cực mấy năm nay.

Người đàn ông trung niên khựng lại, sau đó vui mừng ra mặt:

"Ấy ấy, thế thì ngại quá... Chỉ là chuyện trong nhà thôi... Nhưng mà anh bạn ở đây cũng tốt, giúp bọn tôi khuyên nhủ thêm chút..."

Lại một lần nữa bị gọi là "anh bạn", Trương Yến Bình vô thức đưa tay sờ mặt. Phì! Trên mạng toàn bảo da ngăm đen nhìn trẻ trung mà, sao giờ lại bị gọi là "anh bạn" bao nhiêu lần rồi?

Người này cũng chẳng có mắt nhìn gì cả! Anh ta mới hai tám xuân xanh, còn tươi rói đấy nhé!

Vừa nói vừa xuống xe.

Trương Yến Bình đứng trên mảnh đất quen thuộc này, cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác tự do ở trong làng. Thế là anh ta đứng trước bức tường thấp liền lớn tiếng gọi:

"Bác sĩ Quách, tôi dẫn mấy người bệnh đến đây này!"

"Đợi chút!" Bên trong, Quách Đông cũng lớn tiếng đáp lại: "Vào thẳng đi."

Cánh cổng sân thấp lè tè được đẩy ra, Trương Yến Bình quen đường quen nẻo đi vào trong, miệng vẫn lớn giọng:

"Nào nào nào, bốn người này đều khám hết nhé, trông họ giống người từ xa tới, không dễ dàng gì đâu, nếu cô có thuốc thì bán cho họ chút đi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Vừa nói vừa chép miệng trêu ghẹo: "Trước còn nói tôi giúp cô quảng cáo, không ngờ danh tiếng cô lan xa thật, người ta còn lặn lội đường xa đến cầu thuốc đây này."

Quách Đông đang đứng trong căn phòng nhỏ bào chế thuốc, vừa trút bột thuốc ra mới xoay người lại, liền hỏi ngay:

"Tôi có danh tiếng gì chứ? Mà phải rồi, anh về lúc nào thế? Không phải nói được nghỉ phép đi chơi sao?"

Còn chưa chờ Trương Yến Bình trả lời, cô đã liếc thấy người phụ nữ trung niên đứng ở cửa, kinh ngạc thốt lên:

"Mẹ?"

...

Mẹ?

Trương Yến Bình ngẩn ra.

Anh ta nhìn người phụ nữ trung niên kia, rồi lại nhìn kỹ Quách Đông, quả nhiên nhận ra hai người có vài nét giống nhau.

Rồi nghĩ lại mấy suy đoán lung tung vừa nãy của mình...

Phải nói sao đây, giờ trong đầu anh ta chỉ còn một suy nghĩ: Xã hội này không chừa đất sống cho anh ta nữa rồi!

May mà sau khi tua lại mấy lần trong đầu, anh ta chắc chắn mình chưa nói gì không nên nói. Lúc này mới từ từ thả lỏng tinh thần, sau đó ngượng ngùng cười:

"Xem ra tôi nhầm rồi, cứ tưởng mấy người đến tìm bác sĩ Quách khám bệnh..."

Khoan đã! Anh ta bỗng phản ứng lại.

Không đúng nha!

Thao Dang

Nhà Quách Đông có mấy chuyện rối ren kia đâu có giấu nổi ai. Hơn nữa, bà cô kia tìm con gái, mà lại dẫn theo ba người đàn ông trông dữ dằn đến làm gì chứ?

Sắc mặt Quách Đông cũng chẳng tốt đẹp gì.

Cô không ngờ mình đã chặn liên hệ, xóa số đủ kiểu rồi mà mẹ cô vẫn lần ra tận đây.

Nhìn sang bên cạnh, thấy người đàn ông lớn tuổi và hai cậu con trai họ hàng của mình, Quách Đông nhếch miệng cười khẩy:

"Mẹ, mẹ đến đây làm gì?"

Thấy Quách Đông, bà thím kia đã quên sạch nỗi sợ hãi từ gã đại ca xã hội đen lúc nãy, giờ thì lao tới nước mắt ròng ròng:

“Con còn mặt mũi gọi ta là mẹ hả? Con đã làm cái gì thế?! Đông Đông, rốt cuộc ai xúi giục con hư hỏng thế này? Sớm biết vậy, hồi đó ta đã nghe lời bác cả của con, học hành lắm vào để làm gì chứ? Đến chút hiếu thuận cũng chẳng biết...”

“Thôi đi mẹ!”

Quách Đông trợn tròn mắt: “Con học hành đàng hoàng, thế mà người mẹ tìm cho con toàn là dân cờ b.ạ.c với mấy ông lùn tịt. Nếu mà con không học, chẳng phải năm 16 tuổi đã bị ép gả cho ông già góa vợ què quặt gì đấy rồi sao?”

“Sao con ăn nói kiểu đó được?”

Mẹ của Quách Đông ngồi bên vừa khóc vừa rấm rứt: “Mẹ là kẻ thù của con à? Mẹ cũng chỉ muốn con có cái mái ấm thôi!”

“Bao nhiêu năm rồi, con hơn 30 mà vẫn chưa lấy chồng, mẹ ở trong làng ngẩng đầu không nổi, con biết mẹ sống khổ thế nào không?”

“Nói thật, con cứ dây dưa mãi, mấy người đàn ông tốt đều bị người ta chọn hết rồi. Bây giờ có người không chê con lớn tuổi, con còn kén chọn cái nỗi gì? Con là con gái, lại nóng nảy như thế, con có biết mẹ đã tốn bao nhiêu công sức để tìm đối tượng cho con không?”

Nói tới đây, bà ta nghẹn ngào nấc lên:

“Vậy mà giờ con lại còn nói dối mẹ nữa. Nói là ra phố mua quần áo, rồi biến mất không dấu vết… Nếu không nhờ người đến nhà mình lấy thuốc bảo mẹ là thấy con ở đây, mẹ có c.h.ế.t cũng chẳng dám gặp mặt cha con…”

Nghe bà ta nói chuyện nghiêm trọng vậy, Trương Yến Bình giật cả mình!

Nhớ lại hồi Quách Đông mới đến nhà họ, vừa gặp mặt đã xỉu vì hạ đường huyết...

Trương Yến Bình lắc đầu cảm thán, lạch cạch nhắn tin cho Quách Đông:

[Bác sĩ Tiểu Quách, với cái môi trường sống ở nhà cô thì đến c.h.ó nghe cũng lắc đầu đấy!]

Biểu cảm của anh ta lộ hết ra mặt. Lúc này dù Quách Đông đã mệt mỏi chẳng buồn nhúc nhích, nhưng mở điện thoại lên thấy tin nhắn xong lại nhìn vẻ mặt của anh ta, suýt nữa không nhịn được mà bật cười, cuối cùng vẫn cố nén lại.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com