Cô chỉnh lại sắc mặt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên kia:
“Gì đây? Bác cả, bác theo mẹ con đến đây là định trói con về nhà sao?”
“Cứ trói thử coi!” Quách Đông khoanh tay, nhướng mày khiêu khích: “Cha con chỉ có mỗi mình con là con cái, bác mà dám trói con đi gả cho ai, con nói thật đấy, thời buổi bây giờ học y mà đ.â.m người ta 27 nhát d.a.o vẫn chưa chắc ngồi tù đâu. Tin tức này bác không thiếu gì chưa xem nhỉ? Bác đoán thử xem con học ngành gì ở đại học nào?”
Rời xa quê nhà, thoát khỏi cái môi trường nhìn thì có tình cảm nhưng lại chẳng ai thân thiết thật lòng ấy, Quách Đông giờ đã không còn là cô bé đáng thương năm xưa chịu để người ta bắt nạt nữa, giờ cô bạo dạn hẳn lên, ngay cả nói chuyện cũng đầy châm chọc.
“Cô… cô…”
Ông bác Quách hiển nhiên cũng sững người:
"Đông Đông, con là đứa mà bác nhìn lớn lên từ bé, quan hệ của nhà mình thế nào con còn không biết à? Bác với mẹ con có thể hại con được sao? Con gái ai rồi cũng phải kết hôn thôi, con cứ lì ra mà giận dỗi với người lớn thì có ích gì chứ? Lỡ mà kéo dài đến 40 tuổi, lúc đó con muốn lấy chồng cũng chẳng ai thèm nữa đâu!"
Trương Yến Bình: ...
Trời đất ơi! Nhà Thanh sụp đổ cả trăm năm rồi mà sao đầu óc một số người vẫn còn cổ hủ thế này?
Anh ta bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn rồi.
Vấn đề lặp đi lặp lại vẫn là cái tư tưởng cốt lõi đó.
‘Con gái không lấy được chồng thì coi như thất bại cả đời.’
Ở chung với đám người này, muốn nói lý lẽ đúng là một việc xa xỉ.
Anh ta thẳng thừng nhắn thêm một tin nữa:
[Đừng vòng vo nữa, để tôi lo, mẹ cô rốt cuộc là người thế nào? Có điểm yếu gì không?]
[Tôi nhìn mặt dữ dằn thế này, chắc nói vài câu dọa dẫm chắc không sao chứ?]
Thấy Trương Yến Bình liếc mắt ra hiệu, Quách Đông cũng nhanh chóng lấy điện thoại ra trả lời ngắn gọn:
[Mẹ tôi thỉnh thoảng nhát gan, nhưng riêng chuyện cưới xin của tôi thì rất cứng đầu.]
[Bà ấy... tính cách phức tạp lắm, nói đơn giản thì là một người phụ nữ có tư tưởng phong kiến, truyền thống.]
Phong kiến?!
Trương Yến Bình cười khẩy!
Thế này còn nhẹ nhàng hơn nhiều so với lão thái bà họ Chu ấy chứ, dù gì thì bà Chu còn dám cởi áo ngay tại trận cơ mà!
Gặp kiểu người "học trò gặp binh" như vậy, có khi anh ta còn chưa đỡ nổi ấy chứ.
Thao Dang
Nhưng bây giờ thì...
[Vậy tôi dùng chút chiêu hơi khó nghe, cô không ngại chứ?]
Quách Đông lập tức trả lời: [Cứ mạnh dạn mở mic!]
Trương Yến Bình: ... Được lắm!
Vậy là anh ta liền lớn tiếng hét lên:
"Làm gì thế! Làm gì thế! Tôi còn ở đây mà mọi người đã tính kéo Quách Đông đi rồi, có hỏi qua ý kiến của tôi chưa?"
Anh ta vừa mở miệng, bốn người đối diện liền có chút chột dạ. Mẹ Quách Đông còn cẩn thận lùi lại một bước, cuối cùng mới ngập ngừng nói:
"Tôi... tôi... nó là con gái tôi, tôi muốn dẫn nó về thì dẫn thôi."
Đừng nhìn bà ta rụt rè như vậy, nhưng nói đến chuyện cưới gả của con gái thì bà vẫn dám mạnh miệng lắm. Trương Yến Bình ngay lập tức hiểu được lời Quách Đông vừa nói.
"Đúng vậy!" Ông bác Quách cũng cứng cổ hùa theo:
"Nhà tôi đang nói chuyện gia đình, anh, anh không liên quan thì..."
"Không liên quan á?"
Trương Yến Bình đi tới, thản nhiên vỗ mạnh tay lên vai Quách Đông:
"Tôi với cô ấy ngủ với nhau rồi, anh nói xem có liên quan không?"
Vừa dứt lời, khóe môi Quách Đông khựng lại trong giây lát. Rồi cô liền vươn tay ra sau lưng anh ta, nắm lấy áo anh ta mà vặn mạnh xuống một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thế là, trong mắt đám người kia, cái "đại ca xã hội đen" trước mặt trông lại càng dữ tợn và đáng sợ hơn, khiến họ càng không dám ho he tiếng nào.
Một hồi lâu sau, mẹ Quách Đông mới rưng rưng nước mắt:
"Con... Đông Đông à... con..."
Bà ta thật sự là người rất truyền thống và cổ hủ, trong đầu giờ chỉ có một ý nghĩ:
Bọn nó ngủ với nhau rồi, nhất định phải cưới thôi, giờ còn dẫn con gái về được nữa không đây?
Sự lưỡng lự của bà ta rõ ràng đến mức Quách Đông cũng nhận ra. Lúc này cô lập tức làm mặt bi thương, giọng nói rầu rĩ:
"Phải đó mẹ, con không cố ý không theo mẹ về đâu, chỉ là mẹ cũng biết mà, con đã là người của anh ấy rồi, sao còn gả cho người khác được?"
"Người ta cũng chẳng muốn loại người như con đâu... Mẹ đừng làm loạn nữa, lỡ đâu anh ấy thấy nhà mình làm quá, không muốn cưới con nữa thì đời con coi như tiêu rồi!"
Cô diễn dở tệ, nhưng mẹ Quách Đông lại tin thật!
Thật! Sự! Tin! Tưởng!
"Phải ha..." Mẹ Quách Đông quả nhiên bị dẫn dắt ngay: chuyện này thì rõ ràng là con gái chịu thiệt mà! Giờ thành ra thế này rồi, lỡ như thằng rể này về sau ghét bỏ bà thông gia thì sao đây?
Cũng tại con nhỏ Đông Đông, sao lại dễ dãi như vậy chứ...
Giờ thì hay rồi, không còn đường lui nữa!
Nhưng nghĩ lại thì cũng có chút an ủi, thế là bà lại khuyên Quách Đông:
"Thôi... thôi được rồi... Đông Đông, con đừng nóng nảy nữa. Đàn ông mà, bên ngoài áp lực lớn nên tính tình có chút cục cằn cũng là bình thường. Con ở nhà lo chăm sóc chồng con tử tế, ngày tháng rồi sẽ ổn cả thôi."
"Với cả con cũng phải tranh thủ kết hôn sớm đi... Mẹ thấy cậu ta cũng hơi dữ dằn đấy... Nhưng mà thôi, đã theo người ta rồi thì thôi cũng đành vậy. Nếu sau này cậu ta có đánh con thì đừng cãi lại, cứ trốn đi là được..."
Trương Yến Bình: ...
Anh cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng thì thầm chửi rủa: Toàn nói cái quái gì đâu không!
Nếu Quách Đông không đi học, mà bị tẩy não bởi mấy lời này... thì đúng là tiêu đời luôn rồi!
Nghĩ đến đây, anh ta càng tỏ ra dữ tợn hơn.
Ông bác Quách nhìn vẻ mặt dọa người của anh ta mà chột dạ, trong lòng không ngừng thầm than:
Người ta đã nghiêm mặt như thế, mà cháu gái mình còn bướng bỉnh nữa thì... thật là...
Kết quả là bốn người đến thế nào thì đi về nhanh như thế đó.
Quách Đông thì rất ngoan ngoãn tiễn họ ra cửa, còn nhân tiện làm bộ khổ sở nói với mẹ:
"Mẹ à, mẹ cũng biết đó, con làm được bao nhiêu tiền đều bị anh ấy đem đi đánh bạc hết rồi... Nhưng mà mẹ yên tâm, anh ấy không phải kiểu nghiện cờ b.ạ.c đâu, anh ấy chỉ thích chơi vui thôi, cưới vợ xong chắc sẽ thay đổi mà..."
"À đúng rồi mẹ, mà giờ con thật sự không còn tiền gì cả... Cái xe này thuê mất hai trăm đồng, mẹ..."
Mẹ Quách Đông vội vàng nói:
"Không sao không sao! Đàn ông mà, trẻ thì ai chẳng thích chơi bời chút ít, thế mới gọi là đàn ông chứ!"
"Con lo mà nhanh nhanh kết hôn đi!"
Vậy là...
Chiếc xe làng vừa tắt máy lại nhanh chóng quay đầu về bến.
Cho đến khi ngồi vào trong xe, nhìn thấy bóng dáng con gái ngày càng nhỏ dần, mẹ của Quách Đông rốt cuộc không nhịn được mà lại rơi nước mắt.
Đông Đông nhà bà... nếu người ta không cưới nó thì biết làm sao đây?
Bà ta quay sang, bắt đầu có chút trách móc ông bác của Quách Đông:
"Anh coi đó, anh làm cái gì mà ra cái bộ dạng này, chẳng phải làm mất mặt con rể nhà người ta hay sao? Lỡ mà sau này nó oán trách mẹ con tôi thì biết tính sao đây?"
Ông bác của Quách Đông cũng ngớ người ra:
"Ơ kìa, sao lại đổ tại tôi được chứ? Không phải chính thím bảo tôi tranh thủ đưa nó về nhà tìm người gả luôn sao?"
Ngồi phía trước, bác tài xế vừa lái xe vừa vểnh tai lên nghe ngóng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn kính chiếu hậu, tận hưởng màn đấu khẩu đặc sắc này.