Trong phòng khám ở vùng quê, Quách Đông nở một nụ cười vừa méo mó vừa dịu dàng với Trương Yến Bình:
“Anh đúng là nhân tài đấy.”
Trương Yến Bình cười ngượng ngùng:
“Ờ thì... là cô bảo cứ mạnh dạn làm mà…” Nói tới đây, anh ta không tiếp lời được nữa, liền vội vàng đổi chủ đề:
“Dù sao thì, miễn là có tác dụng là được. Mẹ cô thế này… về sau có chịu yên ổn không? Bà ấy sẽ không bắt cô móc tiền ra làm gì nữa chứ?”
Quách Đông hừ một tiếng, không muốn nhắc thêm về chuyện này nữa, chỉ nói:
“Không đâu. Mẹ tôi thật sự là người có tư tưởng truyền thống đặc biệt.”
Truyền thống tới mức nào ư?
“Con gái gả đi như bát nước hắt ra ngoài.”
Bà ấy luôn sống theo triết lý này, nên từ bé tới lớn, số lần Quách Đông gặp ngoại của mình đếm trên đầu ngón tay. Đến khi tới lượt Quách Đông, mẹ cô cũng tiếp tục giữ quan điểm đó.
Chỉ cần Quách Đông chịu kết hôn, mẹ cô nhất định sẽ không can thiệp gì nữa, vì theo quan niệm của bà, dưỡng lão là chuyện của con trai. Đáng tiếc bà lại không có con trai, chuyện "khổ sở" ấy chỉ đành tự mình gánh vác, chẳng liên quan gì đến con gái cả.
Còn chuyện con gái gả đi có sống tốt hay không... Ôi dào, đàn bà mà, phải xem số mệnh thôi!
Trương Yến Bình thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời lại nhíu mày:
“Cái kiểu tư tưởng này… là lớn lên ở môi trường thế nào mới thành ra như thế chứ…”
Giờ thì Quách Đông lại tỏ ra thoải mái hơn anh ta, nhanh chóng quẳng chuyện này ra sau đầu, tò mò hỏi ngược lại:
“Không phải Tống Đàm nói cho các anh nghỉ dài ngày sao? Sao mới có tí thời gian mà anh đã quay lại rồi?”
Mới có tí thời gian cái gì chứ?!
Trương Yến Bình suýt thì nhảy dựng lên:
“Nghỉ hẳn một tháng rồi đấy! Nếu còn nghỉ nữa thì cái mạng nhỏ của tôi chắc giao lại cho lớp bồi dưỡng luôn quá!”
Nói đến đây, Trương Yến Bình chợt sực nhớ ra điều gì, liền vội vàng nói:
“Thôi không nói nữa không nói nữa, tôi phải chạy qua đó ngay, không thì lát nữa mẹ tôi lại gọi cho dì tôi mất.”
Tính ra thì anh ta cũng chẳng chậm trễ bao lâu, bởi thật ra mẹ của Quách Đông cũng dễ dỗ dành thôi. Có điều, ai mà ngờ được khi nhắc tới chuyện cả đời của con trai, hành động của mẹ anh ta nhanh tới mức anh ta còn chưa xuống xe mà bà đã tìm hiểu xong xuôi rồi.
Nói đâu xa, hai chị em họ còn gọi video với nhau tận một tiếng đồng hồ.
Kết thúc cuộc gọi, Ngô Lan vừa băn khoăn vừa nhiều chuyện hỏi:
“Đàm Đàm, con nói xem Yến Bình thích ai vậy?”
Bà cau mày đầy khổ não:
“Nếu là thích bí thư Tiểu Chúc của mình, ôi dào, chắc là không xứng với người ta rồi nhỉ?”
“Nhà người ta điều kiện thế nào chứ, nhìn chai Mao Đài mà họ tặng cho ông nội con đi, ngoài kia muốn mua cũng không dễ đâu! Người bình thường đúng là khó mà với tới được.”
“Nhưng mà Yến Bình lại ấp úng với dì con như thế, rõ ràng là còn chưa thương lượng xong, chẳng lẽ thật sự là…”
Bà lẩm bẩm một mình, trong đầu thì điên cuồng đoán già đoán non.
Còn thích ai ấy hả?
Tống Đàm cười khẩy một tiếng:
“Chắc thích cái bữa cơm ở nhà mình thôi! Còn thêm khoản không phải làm gì, không cần học hành nữa ấy!”
“Cái con bé này!” Ngô Lan lườm cô: “Con kiểu này mà giống em gái thế nào hả, Yến Bình là kiểu người hay bịa chuyện à? Nó nhất định là có ý gì đó!”
Vừa nói bà lại vừa ngẫm nghĩ: Không lẽ là bác sĩ Quách?
Dù sao thì trong làng cũng chẳng còn bao nhiêu cô gái độc thân, dù dùng phương pháp loại trừ cũng chẳng tới vòng thứ ba, nghĩ tới nghĩ lui càng thấy giống như vậy.
Bác sĩ Quách cũng tốt mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tuy lớn hơn Yến Bình hai tuổi, nhưng trông chẳng khác gì mấy cô gái ngoài hai mươi, trẻ trung lắm! Tính tình lại tốt, kiếm được tiền, còn là người học y nữa…
Ngô Lan nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng kết luận:
“Cũng tại Yến Bình đấy! Sao mà nhát thế không biết? Lần nào bác sĩ Quách tới nhà mình thu mua kim anh tử, nó cũng chẳng chủ động gì cả… Con trai mà ngại ngùng như vậy thì làm ăn gì được?”
Về chuyện yêu đương của đám trẻ bây giờ, bà mẹ này hiển nhiên có lý lẽ riêng của mình. Dù sao thì cũng chẳng phải chuyện của mình cơ mà!
Tống Đàm thẳng thừng từ bỏ phản bác, mặc cho mẹ cô sắp xếp thế nào thì sắp xếp, ai với ai cũng chẳng quan trọng nữa!
Chỉ e rằng trong lòng Trương Yến Bình, người anh ta thích còn chẳng bằng nổi... một bát chè đậu xanh trong nồi ấy chứ!
Những hạt đậu xanh mới phơi được ngâm nước nấu nhừ, thêm chút đường phèn rồi ướp lạnh, uống vào mấy ngày nóng bức thế này thì sảng khoái biết bao nhiêu!
Nhưng mà, vị "Sherlock Holmes" của làng ta rõ ràng không chỉ dựa vào suy đoán mà nói chuyện, bà có bằng chứng hẳn hoi cơ mà.
“Chắc chắn là bác sĩ Quách không chạy đâu được! Không tin thì nhìn xem, trong nhóm chat của làng mình đều nói xe ‘Thôn Thôn Thông’ (xe buýt làng) đã về đến nơi rồi, sao vẫn chưa thấy Yến Bình quay lại nhỉ?”
“Dì cả con còn nói thấy nó trên xe nữa đấy! Mẹ đoán nha, không chừng giờ đang ở chỗ bác sĩ Quách rồi! Ôi trời, đàn ông con trai yêu đương mà còn phải giấu giếm nữa... Thật là!”
Lời này vừa có lý vừa có chứng cứ, đến mức Tống Đàm cũng không thể phản bác nổi.
Cô đang định bảo Kiều Kiều múc thêm một bát thì thấy Trương Yến Bình đã đeo ba lô, hớt hải chạy về!
Vừa bước vào nhà, việc đầu tiên anh ta làm là vứt ngay ba lô xuống rồi ngồi phịch xuống sofa, vừa thở hổn hển lau mồ hôi đầy mặt vừa hỏi:
“Kiều Kiều à, có cái gì ướp lạnh uống không? Mau đưa anh một bát đi!”
“Trời ơi nóng c.h.ế.t đi được! Chỉ từ phòng khám về nhà có tí xíu mà suýt nữa anh bị nướng cháy luôn rồi.”
Vừa dứt lời, từ góc phòng, Kiều Kiều đang ôm mấy chú c.h.ó đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi:
“Anh Yến Bình, anh thích bác sĩ Quách hả?”
Trương Yến Bình: !!!
Thao Dang
Anh ta bật dậy ngay tắp lự: “Ai nói thế? Lúc nãy anh nói bừa là ngủ với người ta chẳng qua là lời nói trong lúc cấp bách thôi mà! Sao lại coi là thật được chứ?!”
Nhưng ngay sau đó, anh ta nhận ra có gì đó không đúng: “Khoan đã, sao em biết chuyện đó?”
Vừa thốt ra câu này, anh ta lại liếc mắt sang phía Tống Đàm, Ngô Lan và mọi người đang trố mắt sững sờ nhìn mình. Trong khoảnh khắc ấy, anh ta chợt bừng tỉnh: …
Căn phòng khách bỗng chốc im phăng phắc.
Gương mặt Trương Yến Bình đầy vẻ tuyệt vọng: “Không phải như mọi người nghĩ đâu, nghe tôi giải thích đã…”
Nhưng Ngô Lan đã gật đầu đầy thấu hiểu:
“Dì biết mà, biết hết. Toàn mấy đứa trẻ đùa giỡn với nhau thôi chứ gì. Dì là người từng trải, hiểu mà.”
“Yên tâm đi Yến Bình, dì không méc mẹ con đâu. Cứ thoải mái yêu đương đi, đừng áp lực.”
“Nhưng mà này, đàn ông con trai gì mà nói năng lôi cả chuyện ngủ nghỉ ra thế hả? Không biết tôn trọng người ta gì cả!”
Bà cảnh cáo: “Còn nhắc lại nữa là dì quất cho một trận bằng chổi lông gà đấy nhé!”
Trương Yến Bình: … Hay lắm, áp lực đã lên đỉnh điểm rồi.
Anh ta ngồi phịch xuống, cầm bát chè đậu xanh ướp lạnh mà Kiều Kiều đưa tới, nốc cạn một hơi, rồi chán nản nói:
“Vừa nãy mẹ của Quách Đông dẫn họ hàng đến tìm cô ấy đấy. Con bịa đại một lý do để đuổi họ về thôi, không phải thật đâu.”
“Cái gì? Mẹ của Quách Đông tới á?!” Ngô Lan sốt ruột: “Con ngốc thật đấy! Cả làng mình có mỗi một bác sĩ thôi mà, gặp chuyện thế này sao con dám tự ý nói bừa được? Lần sau nhất định phải gọi dì!”
Nói rồi lại bực bội làu bàu: “Con gái nhà người ta tốt như thế, thế mà bà ta cứ làm mình làm mẩy hoài!”
“Còn phải nói ạ?” Trương Yến Bình lập tức đồng tình.
Nhưng mà nhớ lại vụ xấu hổ khi nãy, anh ta sợ càng nói càng lộ thêm nên vội vàng lái sang chuyện khác:
“À, con với Tần Quân đến rồi, còn Ngô Lôi chừng nào qua vậy ạ?”
“Ối chà!” Ngô Lan sực nhớ ra, vội đáp: “Lôi Lôi tới trễ một chút nhé, chẳng phải đã bảo tháng Chín mới qua sao? Hai đứa con tới sớm quá đó.”