Mợ hai (sửa lại từ ‘mợ cả’ nhé, vì gia đình ngoại Tống Đàm thì mẹ Yến Bình là chị cả, cha Ngô Lôi là anh thứ hai, mẹ Tống Đàm là em út – lời Editor) không chỉ một lần gọi điện tới than vãn, Ngô Lan thì hiểu rõ lắm, nên giờ nói ra từng câu từng chữ đều rõ ràng vô cùng:
"Thằng Lôi Lôi nhà mình đúng là không được rồi, còn trẻ quá, chẳng chịu nổi chút chuyện nào cả."
"Đợt rồi nghỉ hè chẳng phải đi thăm Lệ Lệ à? Ai ngờ bên đó Lệ Lệ lại có bạn trai mới rồi! Nó khóc lóc thảm lắm, nghe mợ hai của Tống Đàm nói, nó khóc đến mức bạn trai mới của Lệ Lệ cũng thấy tội nghiệp, còn lái xe đưa nó về tận nhà luôn."
"Lúc về đến nhà, mắt nó sưng húp lên không mở nổi nữa, vậy mà còn cảm ơn người ta, con nói xem nó có ngốc không chứ? Trong túi có hơn trăm tệ mà cũng dám chạy lên Ninh Thành tìm người ta. Kết quả về thì chẳng còn tiền mua vé xe, còn trơ mặt đi vay tiền bạn trai mới của Lệ Lệ..."
Ngô Lan thật sự không hiểu nổi, cái thằng Ngô Lôi này sao mà... mà...
Bà cũng chẳng biết phải diễn tả thế nào nữa, chỉ thở dài một hơi:
"May mà người ta không khinh nó, chứ không thì nói ra đúng là buồn cười c.h.ế.t mất."
Trương Yến Bình cũng há hốc mồm, cuối cùng trong đầu chỉ văng vẳng hai chữ:
“Trời đất…” Anh ta vội ho khan mấy tiếng rồi sửa lại, “Khụ khụ! Ý con là, đã chia tay rồi thì thà qua bên này phụ việc còn hơn.”
"Thôi thôi, cũng chẳng có gì nhiều việc mà làm. Mà hơn nữa, nếu nó khóc trước mặt dì thì phải làm sao đây?"
"Thế mà không ngờ bạn trai mới của Lệ Lệ còn khuyên mợ hai Đàm Đàm rằng thằng Lôi Lôi chẳng qua là quá trẻ con, quá đơn thuần nên mới bị lừa thôi..."
"Hóa ra nhà người ta làm mấy cái hoạt động ngoại khóa, kiểu trại hè hay dã ngoại gì đó. Nói là bên mình phong cảnh đẹp, bảo Ngô Lôi dẫn bọn trẻ đi tham quan luôn."
Nghe cái diễn biến ly kỳ này, Trương Yến Bình cảm giác cứ như nghe truyện thần thoại vậy.
Anh ta cầm một miếng dưa hấu lên, muốn nói gì đó mà thấy mình nói ra kiểu gì cũng ngốc quá. Cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng:
"Người ngốc có phúc của người ngốc."
Uống xong một bát canh đậu xanh, lại ăn thêm mấy miếng dưa hấu, lúc này Trương Yến Bình mới cảm thấy mình sống lại. Sau đó anh ta mới hỏi:
"Hôm nọ em đăng lên vòng bạn bè nói nhà có đầu bếp mới là sao thế?"
Nhắc tới chuyện này, Tống Đàm cũng chợt nhớ ra:
"Ông chú Bảy tìm lại được thầy Tiền, người đồng nghiệp cũ ngày xưa của ông ấy, sau này thầy Tiền sẽ lo chuyện nấu nướng cho cả khu nhà xưởng lẫn công trường hiện tại luôn."
"Thầy Tiền nhìn trúng rau nhà mình rồi, nói là sau này trên núi trồng được rau thì ký hợp đồng độc quyền với ông ấy, ông ấy tự thuê xe tới chở về làm món ăn riêng."
Đúng lúc này, Tần Quân cũng vừa xuống lầu, nghe được câu chuyện thì nhíu mày:
"Sao còn phải ký hợp đồng làm gì? Nhà cô vừa cung cấp cho dân địa phương, thỉnh thoảng còn bán online nữa, mà ký độc quyền thì lắm quy định, vừa hạn chế mà cũng chẳng có lợi gì rõ ràng, ký làm gì?"
"Đúng thế!" Trương Yến Bình cũng nói:
"Rau nhà mình ngon thế, ai muốn mua thì tự tới mà mua, ký gì mà ký? Ông ta muốn thì lấy, không muốn thì thôi."
Tống Đàm sững sờ một chút:
"Ký độc quyền thì em cũng chẳng ngại ông ấy giở trò đâu!"
Dù sao thì cũng chỉ ký hợp đồng rau củ thôi, lỡ có vấn đề gì, đối phương dù cố tình gây khó dễ thì cùng lắm là không bán rau nữa, chuyển sang trồng thứ khác là xong.
Hơn nữa...
"Ký độc quyền thì giá gấp đôi."
"Thế thì cũng được... Chỉ là..."
Tần Quân nghĩ nghĩ rồi nói:
"Hay cô cứ thử trước đi, nói là không ký hợp đồng, giá gấp đôi, xem họ có chịu không?"
"Có chịu hay không thì kệ họ, dù sao giờ mới chỉ gieo hạt thôi, chờ mấy tháng nữa tính sau."
Tống Đàm: ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô nhìn Tần Quân với ánh mắt phức tạp, trong lòng nghĩ người này đúng là biết nắm chắc điểm mấu chốt!
Nhưng mà hình như... cũng có lý thật!
Làm ăn mà, Tống Đàm tuy chẳng ngán gì, nhưng dù sao cũng chưa nắm rõ lắm. Giờ nghe thế thấy cũng hợp lý, nên quyết định nghe theo.
...
Lão Tiền đâu biết rằng trong lúc mình đang hì hục cầm cái muôi lớn mà nấu nướng thì đã bị "cướp nhà" rồi.
Lúc này ông ta đang đứng nhìn khu nhà xưởng trên núi nhanh chóng xây lên từng tầng từng tầng, không khỏi cảm thán:
"Nhanh thật đấy!"
Thao Dang
"Chứ còn gì nữa!"
Người phụ trách là lão Từ đứng bên cạnh phì phèo điếu thuốc, vừa chỉ vào mảng đất vừa khai hoang trước mặt mà nói:
"Nhà xưởng xây xong rồi thì phải dựng cả khu ký túc nữa. Tiện thể lát hết mấy đoạn đường trên núi luôn."
"Chỗ mấy cái miệng nước ấy cũng phải dùng đá xếp lại cho chắc."
Dù sao thì khoan một giếng nước trên núi quá đắt đỏ, lúc đó cũng chỉ đành mở vài miệng nước nhỏ thôi. Không thì tiền đâu mà lo được?
Mà đợi mọi việc hoàn thành, lão Từ lật xem bản ghi chú.
"Còn phải sửa lại căn nhà cũ của ông nội Tống Đàm nữa."
"Chờ bọn tôi bận xong bên này thì chắc cũng khoảng cuối tháng 9, đầu tháng 10. Lúc đó nhà cô ấy cũng tới vụ thu hoạch rồi. Còn kịp chạy về thành phố tiếp tục thi công nữa."
Những công việc này, cái nào mà chẳng phải lên kế hoạch từng ngày để làm cho kịp?
Lão Tiền nghe xong cũng gật đầu tán thành:
“Đúng vậy. Đợi thêm một thời gian nữa gieo chút hạt cải bẹ trắng, tới tháng 9 cũng có thể thu hoạch một đợt rồi.”
Chỉ tiếc là nhà hàng Trường Lạc Cư của họ trong tháng này chắc cũng không kịp đổi thực đơn. Nhìn thấy rau ngon mà đành phải chờ thêm một thời gian nữa thôi.
...
Cùng lúc đó, tại Ninh Thành.
Sau giấc nghỉ trưa ngắn, thư ký Vương canh đúng giờ, thành thạo rút từ ngăn kéo ra một túi trứng trà, nhanh nhẹn bóc vỏ rồi bưng vào phòng:
“Lãnh đạo, tôi thấy trưa nay ngài không ăn được bao nhiêu, giờ ăn lót dạ chút nhé.”
Hương thơm nồng đậm của trứng trà lan tỏa trong không gian kín, lãnh đạo vốn định nhăn mày từ chối, nhưng vừa ngửi thấy hương thơm thì lại chẳng nỡ mở miệng nói không.
Ông đứng dậy rửa tay, nhận lấy đĩa trứng từ tay thư ký Vương, vừa nhìn mấy quả trứng tròn trịa với vân màu nâu đẹp mắt vừa hỏi:
“Cậu lại kiếm đâu ra vậy? Ngửi thì đúng là thơm thật đấy.”
Thư ký Vương cười đáp: “Lãnh đạo, ngài còn nhớ đợt đầu xuân mình ăn đám rau dại và uống trà, mật ong đó không?”
Thời gian gần đây họ bận rộn liên tục với các chuyến đi thị sát, bao nhiêu việc lớn nhỏ chồng chất, đúng là đã hao tâm tổn sức không ít.
Chính vì thế mà tuy lãnh đạo từng dặn dò theo dõi chuyện đó, nhưng sau này lại quên béng mất.
Bây giờ được nhắc lại, ông mới nhớ ra, trong mắt không kìm được ánh lên nụ cười:
“Không tệ, vậy là đã phát triển được thêm sản phẩm nông sản chế biến sâu rồi sao? Thế nào, trong làng mở nhà máy rồi à?”
Với hương vị của trứng trà này, các sản phẩm nông sản chế biến sâu khác chắc chắn cũng chẳng kém phần hấp dẫn. Nếu đặt nhà máy ở vùng nông thôn hẻo lánh, không thể áp dụng quy mô sản xuất máy móc lớn, e rằng sẽ giúp giải quyết không ít vấn đề việc làm ở nông thôn.
Chỉ trong tích tắc, những suy nghĩ này đã nhanh chóng hiện lên trong đầu ông.
Thư ký Vương cũng cười bảo: “Nhà họ giờ làm được thành công không chỉ có thế. Phải nói là sinh viên đại học bây giờ đúng là sáng tạo, sự nghiệp livestream cũng làm rất thành công. Theo như tôi biết thì họ đã thuê không ít đất đồi ở làng, giờ chắc đang khai hoang để xây dựng đấy.”
Lãnh đạo lập tức có hứng thú: “Là ở đâu của Ninh Thành vậy? Cuối tháng này có đợt đi thị sát công việc, cậu sắp xếp chút đi, chúng ta cũng ghé xem thử.”