Sau ngày đầu của kỳ nóng bức, không khí càng thêm oi ả. Đêm qua vừa có một trận mưa lớn, sáng hôm sau mặt trời lại chói chang đến mức như muốn thiêu đốt da người.
Dù mọi người trong làng đã quen làm nông, nhưng giờ chỉ ở ngoài sân gói mấy túi gia vị cho món trứng trà mà đến tám, chín giờ sáng cũng không chịu nổi cái nóng nữa.
Ngô Lan trong lòng cứ canh cánh chuyện của Trương Yến Bình với bác sĩ Quách, tâm trạng cũng bức bối chẳng kém cái thời tiết này.
Bà cứ nghĩ mãi xem làm thế nào để dò hỏi chuyện đó, nhưng lại không tiện hỏi thẳng, nhỡ đâu bọn trẻ ngại ngùng, hoặc họ vẫn chưa tính đến chuyện lâu dài thì sao?
Ngó sang Trương Yến Bình vẫn bình thản như không, Ngô Lan càng thêm lo lắng:
"Mấy đứa trẻ bây giờ yêu đương kiểu gì thế không biết? Không nói chuyện cũng chẳng gặp mặt... Đây mà là yêu đương đàng hoàng sao?"
Nhưng rất nhanh, bà đã tìm được cái cớ.
Chẳng phải là vừa cầm điện thoại lướt TikTok, lại thấy người ta dán miếng dán giải nhiệt mùa hè (tam phục thiếp) đó sao?
Thật ra mấy thứ này người trong thôn chẳng mấy ai để ý. Nhưng ngày nào lướt cũng thấy, người dán thì nhiều vô kể...
Ngô Lan chợt nảy ra ý tưởng, liền hỏi ngay:
"Tống Đàm à, mấy đứa có dán tam phục thiếp không? Để lát nữa mẹ sang bên chỗ bác sĩ Quách hỏi xem có không nhé?"
Cách hỏi vòng vo rõ ràng quá mức, thà đừng hỏi còn hơn. Nghe giọng điệu là Tống Đàm biết ngay mẹ mình đang muốn kiếm cớ đi dò la.
Thao Dang
Nhưng cô cũng không ngăn cản, dù sao thì dán miếng đó cũng chẳng có hại gì, cứ xem như cho mẹ yên tâm đi.
Thế nên cô chỉ thản nhiên gật đầu:
"Dạ được, mẹ đi hỏi thử đi ạ."
Có được cái cớ chính đáng, Ngô Lan chẳng ngồi yên được nữa. Bà vui vẻ khoác thêm áo dài tay, đội mũ rơm rồi ra cửa ngay.
Lúc đó còn chưa đến 11 giờ, đi được một đoạn mà mặt bà đã đỏ bừng như tôm luộc, mồ hôi đầy mặt khiến bà phải liên tục lau. Bà thầm nghĩ:
"Vì mấy đứa nhỏ này, mình lo hết nước hết cái rồi!"
Ai ngờ vừa bước vào sân nhà bác sĩ Quách, còn chưa kịp lên tiếng thì phía sau đã vang lên tiếng gầm rú của xe máy!
Ngay sau đó, một giọng đàn ông vang lên, đầy hoảng hốt và lo lắng:
"Bác sĩ Quách! Bác sĩ Quách! Mau ra xem giúp tôi, vợ tôi, Trương Hồng, bị làm sao rồi!"
Trương Hồng?!
Ngô Lan theo phản xạ quay đầu nhìn, chỉ thấy người đàn ông trung niên ấy vừa hớt hải nhảy khỏi xe máy vừa quay lại đỡ một người phụ nữ đang mềm nhũn, mặt mày trắng bệch.
Chính là Trương Hồng, người từng giới thiệu cho bà cái cô Trạch Tiểu Nga hồi trước.
Phải công nhận là kiểu người như Trạch Tiểu Nga, ngày thường chắc cũng chẳng đáng tin lắm. Lần trước khi biết chuyện, Trương Hồng đã xấu hổ muốn độn thổ. Ngô Lan cũng phải khuyên mãi bà ấy mới nguôi ngoai phần nào.
Nhưng giờ thấy bà ấy mặt trắng bệch thế này, Ngô Lan cuống quýt chạy tới, vội chìa tay đỡ giúp, miệng hỏi dồn:
"Sao thế này? Sao thế này?"
Bác sĩ Quách đã nghe thấy tiếng động, liền vội vã chạy ra khỏi nhà. Người đàn ông kia cuống quýt lắp bắp nói:
"Tôi không biết! Tôi đang sửa cái cuốc, nêm của cái cuốc bị lỏng... Nghe thấy động lạ, quay lại thì thấy bà ấy ngã lăn từ trên ghế xuống rồi!"
Vài người hợp sức dìu Trương Hồng vào nhà, bác sĩ Quách cũng nhanh chóng với tay lấy thuốc trên kệ, vừa lấy vừa hỏi:
"Thím ơi, thím bị say nắng rồi! Thời tiết thế này, có việc gì cũng đừng làm ngay lúc nắng gắt chứ!"
Say nắng?!
Ngô Lan nghe mà giật mình!
Đi đoạn đường ngắn như thế mà bà đã thấy mình như muốn lột thêm một lớp da, huống chi Trương Hồng còn chăm chỉ tới mức này...
Một chai thuốc uống Hoắc Hương Chính Khí vào bụng, lúc này Trương Hồng mới dần hồi phục được chút sức lực, yếu ớt nói:
"Tôi có làm gì đâu... tôi chỉ ngồi trên ghế phơi nắng thôi mà..."
Nghe vậy, chồng của Trương Hồng lập tức hiểu ra vấn đề, không nhịn được mà mắng:
"Tôi đã bảo bà đừng học theo mấy thứ linh tinh của người ta rồi mà! Còn cứ khăng khăng đòi tắm nắng đuổi hàn khí gì đấy... Tôi mà không có ở nhà, bà phơi nắng ngất xỉu rồi mà còn không biết!"
Quách Đông đứng bên cũng không nhịn được lắc đầu ngao ngán.
Tắm nắng đuổi hàn khí đúng là có lý đấy, nhưng thứ nhất là chắc chắn không phải giữa trưa nắng chang chang mà phơi thế này, thứ hai là...
"Thím à, mấy người quanh năm làm nông ngoài đồng như thím, thiếu gì nắng mà còn phải phơi nữa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nghe vậy, Trương Hồng cũng ngẩn ra.
Phải ha, tắm nắng là kiểu dưỡng sinh dành cho người thành phố ít gặp ánh nắng mới thịnh hành thôi chứ...
Dù sắc mặt vẫn còn tái nhợt, trông rất yếu ớt, nhưng lúc này Ngô Lan cũng chẳng biết nên khóc hay cười:
"Chị nói xem, tuổi này rồi còn học mấy thứ linh tinh đấy làm gì... Sao mà chẳng đáng tin chút nào thế?"
Trương Hồng cũng xấu hổ không thôi:
"Tôi không phải là hồi trẻ bị nhiễm hàn khí sao, giờ cứ thấy tay chân hơi cứng đơ nên nghĩ phơi nắng chắc sẽ đuổi được hàn khí thôi mà... Với lại, trên TikTok người ta ai cũng phơi, ngày nào tôi cũng xem cả chục cái video như thế, chắc chắn là hiệu quả thật đấy."
Nói rồi, bà ta không cam lòng, lại hỏi Quách Đông:
"Bác sĩ Quách, cô nói xem, có phải tôi đang bị phản ứng thải độc không?"
Quách Đông thẳng thừng đáp:
"Không phải, thím bị cảm nắng đấy, lần sau mà phơi lâu thêm chút nữa, bị sốc nhiệt thì tôi đây cũng không chữa nổi đâu."
Chồng của Trương Hồng sốt ruột quát lên:
"Bà sao mà chẳng biết rút kinh nghiệm gì cả?! Cái gì mà đuổi hàn khí, bà kêu bác sĩ Quách giác hơi cho không được à? Cần gì phải phơi nắng thế? Thời tiết thế này, ra ngoài một lúc thôi cũng đủ nóng c.h.ế.t người rồi!"
Ngô Lan cũng không nhịn được mà nói thêm:
"Chị đấy, chị không biết thôi. TikTok nó toàn đề xuất mấy cái chị thích xem đấy. Chị càng xem thì nó càng gợi ý thêm thôi, người ta gọi đấy là dữ liệu lớn đấy! Dữ liệu lớn là xem cái gì càng nhiều thì nó càng đẩy lên nhiều, thành ra chị mới thấy toàn người ta tắm nắng thôi!"
Bà còn lấy ví dụ:
"Chị nhìn tôi đây này, tôi có thấy ai tắm nắng đâu!"
Mà thật ra, TikTok toàn đề xuất cho Ngô Lan mấy quảng cáo cao dán mùa hè, nhưng câu này bà không nói ra.
Dù sao thì, trong nhà có người làm streamer, Trương Yến Bình và Tần Quân lúc nói chuyện cũng hay nhắc mấy thuật ngữ chuyên ngành, giờ Ngô Lan tám chuyện cũng biết dùng luôn từ "dữ liệu lớn" rồi.
Nghe Ngô Lan nói vậy, Trương Hồng lại càng cảm thấy có lý.
Nhưng nhắc đến giác hơi, Ngô Lan cũng thấy hứng thú, không nhịn được nhìn sang Quách Đông đầy mong đợi:
"Bác sĩ Quách, dì thấy lưng với eo dì cũng không thoải mái lắm, có giác hơi được không? Người ta bảo giác hơi với hỏa liệu vào ngày hè hiệu quả lắm mà!"
Quách Đông chỉ biết cười khổ, thật không ngờ mình ở làng quê mà còn kiêm luôn chức năng này nữa cơ đấy.
Nghĩ ngợi một chút, cô ta dứt khoát nói:
"Thôi khỏi làm hỏa liệu gì hết. Vậy đi, dì đợi con hai ngày, con chuẩn bị chút đồ."
"Rồi con sẽ giúp mọi người giác hơi kết hợp đốt ngải cứu luôn, chỗ nào khó chịu thì tiện thể đuổi hàn khí, tán ứ, thông kinh lạc."
"Giác hơi? Đốt ngải cứu (*)?"
(*) Làm/đốt ngải cứu hoặc thực hiện liệu pháp ngải cứu. Đây là một phương pháp trị liệu trong y học cổ truyền Trung Quốc, sử dụng cây ngải cứu để làm nóng các huyệt đạo trên cơ thể nhằm tăng cường tuần hoàn m.á.u, giảm đau và điều hòa cơ thể.
Ngô Lan lập tức phấn khởi:
"Con cần chuẩn bị gì? Dì giúp con làm luôn!"
"Không có gì to tát cả."
Quách Đông có chút ngại ngùng:
"Trên đồi nhà dì, gần rừng dẻ có rất nhiều ngải cứu dại. Lần này con định cắt thêm một ít."
Cô còn giải thích thêm:
"Ngải cứu bán ngoài chợ chất lượng không đồng đều, con thấy ngải cứu trên đồi nhà dì chất lượng tốt lắm, vậy thì chẳng cần mua nữa."
"Chờ sáng sớm hoặc chiều tối con lên cắt ít ngải cứu, phơi khô rồi về mình dùng để đốt ngải cứu, chẳng tốn đồng nào."
Chẳng tốn tiền, chỉ mất chút công thôi, mà người già trong làng chắc chắn sẽ chịu khó lên đồi cắt giúp thôi.
Ngô Lan nghe vậy cũng nhớ ra:
"Đúng rồi! Hồi Đoan Ngọ nhà dì cũng cắt mấy bó ngải cứu đấy, giờ đốt một nắm thôi là đuổi muỗi hiệu quả cực kỳ luôn!"
Nhưng mà đốt ngải cứu thì một bó hai bó không đủ, bà cũng thấy hơi lo lắng, nhà bà đông người thế này, chắc ai cũng muốn thử một lượt, ngải cứu chắc chắn không đủ dùng rồi.
Ngô Lan lập tức quyết định:
"Vậy thì thế này đi, nhà dì đông người, bác sĩ Quách con chịu khó giác hơi giúp mọi người nhé."
"Còn ngải cứu thì để dì kêu bọn họ lên đồi cắt giúp, con cứ lo việc của con, đừng để lỡ dở gì hết."