Chuyện tốt của bí thư Tiểu Chúc, cuối cùng lại do Tần Quân đứng ra giải quyết.
Thực sự thì nhà họ Tống không có người tài giỏi trong khoản này, Ngô Lan loay hoay cả buổi mà vẫn thấy mơ hồ. Ban đầu bà định gọi bí thư Tiểu Chúc đến giúp đỡ một tay, ai ngờ không đúng lúc, cô ấy lại bận lên thành phố chạy quan hệ.
Vậy là Tần Quân đứng ra gánh vác, mới xử lý được rắc rối này.
Chẳng hạn như kế hoạch xây dựng trang trại của nhà Tống Đàm, giải quyết mâu thuẫn xóm giềng, hay chuyện chạy đôn chạy đáo để xin kinh phí sửa đường cho làng, thậm chí còn chủ động giải thích cho bà con đủ thứ về các khoản trợ cấp nông nghiệp...
Suy cho cùng, chuyện đã hỏi đến mức này, mọi người trong thôn cũng đoán ngầm rằng, người phụ trách thu mua này chẳng chừng là người quen thân của lãnh đạo cũng nên!
Ngẫm lại cũng đúng.
Ngô Lan theo lối suy nghĩ của mình mà đoán: Người phụ trách thu mua vốn dễ kiếm chác, nếu không phải người nhà thì sao mà yên tâm được chứ?
Tống Đàm: …
Mặc dù cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng đúng hay không thì hình như cũng chẳng quan trọng.
Trong nhà đông người như thế, chỉ có Kiều Kiều là vừa vui mừng vừa lo lắng thật lòng.
Vui mừng vì các bạn nhỏ đang háo hức muốn đến nhà cậu họp lớp, chứng tỏ cậu dạy dỗ rất giỏi!
Nhưng lo lắng là vì, giờ thật sự chẳng có việc gì để bọn họ làm cả!
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Kiều Kiều chỉ biết thở dài thườn thượt:
“Tháng Mười rồi hãy đến nhé! Đến lúc đó nhà tôi vừa gặt lúa, vừa thả bò được nữa!”
Chị nói rồi, đợi trời lạnh hơn một chút sẽ nhờ người mua bò, cừu về. Khi đó, mấy chú c.h.ó đang được nuôi dưới mái hiên cũng sẽ khỏe mạnh mà chạy theo, đảm bảo họ sẽ bận tối mắt luôn!
Thư ký Vương: … Nhìn cậu nhóc này lông mày rậm mắt to vậy mà chẳng nhiệt tình hiếu khách gì cả. Có ai lại mong khách đến để bắt làm việc đồng áng đâu chứ?
Ngược lại, vị lãnh đạo đứng bên cạnh lại thở dài:
“Thật ra tôi cũng muốn đến, chỉ là đường sá ở đây xóc quá, xương cốt tôi muốn rã rời hết rồi. Nhóc con, cháu nghĩ nên cải thiện thế nào đây?”
Kiều Kiều ngây thơ đáp:
“Thì lần sau mấy chú đi xe máy tới là được mà! Đi xe máy ít xóc lắm.”
Lãnh đạo: …
Sao thế này, cả nhà này sống ở nông thôn mà chẳng có chút chí tiến thủ nào sao? Đường sá kém như vậy mà lại chẳng nghĩ đến chuyện cải thiện gì cả!
Ông nhịn không được, buột miệng nói:
“Biết đâu sắp sửa đường rồi đấy!”
“Hả?” Kiều Kiều ngơ ngác: “Nhưng làng cháu nghèo lắm mà, có làm nổi không?”
Lãnh đạo thở dài bất lực:
“Có, nhất định có. Chuyện tam nông là chuyện lớn trong đời sống dân sinh, không liên quan đến việc giàu hay nghèo, càng nghèo càng cần cơ hội để phát triển!”
Ông nghiêm túc nói với Kiều Kiều, không hề coi cậu nhóc là đứa trẻ không hiểu chuyện:
“Nhà nước có lòng giúp đỡ, chỉ là tài chính eo hẹp nên mới phải sắp xếp thứ tự ưu tiên. Nếu nghèo mà không được sửa đường, thì mười mấy năm trước dự án ‘Làng nào cũng có đường’ đâu thể làm được?”
Ông kiên nhẫn dẫn dắt:
“Sửa đường xong rồi, không lo hàng hóa bị xóc hư, vậy nhà cháu muốn trồng gì nào?”
Kiều Kiều lập tức reo lên:
“Dâu tây!”
Cậu nhóc đã vui vẻ ra mặt, như thể ngày mai đã có thể trồng ngay vậy:
“Hồi nhỏ cháu từng trồng mấy cây dâu tây rồi! Nếu không phải bà già quá xấu tính, giật hết đi thì cháu đã được ăn rồi!”
Làng này không phải vùng trồng dâu tây, trong thôn càng không có ai bán thứ này, nên suốt bao năm qua, cậu nhóc chưa từng được ăn lại.
Tống Đàm nghe thấy liền nói:
“Kiều Kiều, sao em muốn ăn dâu tây mà không nói với chị?”
Nếu biết thì những năm qua chắc chắn đã mua về cho cậu ăn thử rồi. Không thì đến đầu xuân cũng có thể trồng thử vài cây ở góc vườn mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Kiều Kiều lắc đầu:
“Em quên mất. Vừa nãy mới chợt nhớ ra thôi... Em muốn tự trồng.”
“Được thôi! Đến lúc đó chị sẽ chia cho em một khoảnh đất nhỏ, để em tự trồng nhé!”
Kiều Kiều gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Đang nói chuyện thì nghe Ngô Lan gọi to:
“Đàm Đàm, bảo người phụ trách thu mua sắp xếp cơm nước rồi!”
Thư ký Vương phấn chấn hẳn lên, nếu không phải còn phải giữ thể diện, thì chắc giờ anh ta đã nhảy dựng lên mà chạy ngay ra bàn ăn rồi.
Phải biết là mấy ngày nay chẳng riêng gì lãnh đạo, mà cả anh ta cũng ăn uống chẳng ra gì. Sáng nay bôn ba cả buổi, uống chút trà giải nhiệt để xoa dịu cơn xóc nảy trên đường, giờ cái bụng đã đói meo từ lâu!
Giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng được ăn cơm rồi!
Nhìn sang lãnh đạo, ông ta cũng khách sáo đứng dậy:
"Phiền mọi người quá rồi."
Nói thì nói vậy nhưng chân đã nhanh chóng bước ra khỏi phòng khách.
Thao Dang
Bên này, Ngô Lôi và anh thanh niên miệng ngọt kia đều nóng lòng muốn xông lên bàn ăn. Thấy ông ấy bước tới, Trương Thần lập tức gọi lớn:
"Anh ơi! Anh uống rượu được không? Nhà họ có rượu ngon lắm đó!"
Tống Tam Thành thầm nghĩ: Cái thằng nhóc này… Ông cũng chẳng hiểu sao mỗi lần nói chuyện với cậu ta lại thấy lâng lâng như vừa uống chút men vậy.
Nhưng mà, uống rượu thì tuyệt đối không được!
Lúc này, ông lắc đầu quầy quậy:
"Rượu nhà tôi vẫn chưa ủ xong đâu, giờ uống mạnh lắm, một ly vào là quỵ ngay... Thôi thôi, để lần sau nhé!"
Nói thật thì, rượu lần này quả thực còn chút thiếu sót.
Còn về chuyện rượu ủ kỹ rồi thì có làm người ta gục hay không... nhìn qua có vẻ cũng vậy thôi. Có điều theo suy đoán của ông chú Bảy thì, lúc đó có lẽ chỉ là say chậm hơn một chút, chắc phải chống đỡ được hai tiếng mới nằm gục nhỉ?
May mà ngoài Tống Hữu Đức đang ngồi xốn xang không yên và ông ngoại của Tống Đàm ra thì những người còn lại chẳng ai có cơn thèm rượu, không được thì thôi vậy.
“Được rồi, được rồi, ăn cơm nào mọi người!”
Cuối cùng, Ngô Lan bưng đồ ăn lên gọi cả nhà.
Mọi người nhanh chóng ngồi xuống, chẳng ai khách sáo hay nhường nhịn gì cả. Thành ra, lãnh đạo cùng thư ký Vương đứng ngơ ngác trong chốc lát, cuối cùng cũng bị mời ngồi xuống luôn.
Có lẽ vì là khách phương xa đến nên ba người được sắp xếp ngồi ở hàng ghế trên cùng bên trong.
Vị lãnh đạo từng trải nghiệm rộng rãi ngồi xuống mà cảm khái trong lòng: Đúng là có câu ‘Hữu cùng sơn ác thuỷ xuất điêu dân’ (Đất cằn sỏi đá thường sinh người ngang ngạnh), mà cũng có những nông dân thật thà chất phác, hiếu khách đến thế này!
Bữa cơm hôm nay vẫn theo tiêu chuẩn mọi khi, bốn món mặn một món canh, bàn lớn mà bày kín mít, nhìn qua có vẻ hơi “quá đà” trong sự giản dị.
Nhìn kỹ vào món ăn, dù sao thì trong bốn món, chỉ có duy nhất một món cá là có thịt.
Trứng xào cà chua, khổ qua xào, cá khô kho, rau kinh giới xào đậu hũ ngàn lớp... Cuối cùng là một tô canh bí đao trứng chưng!
Ngô Lan còn có chút ái ngại: “Thằng nhóc Ngô Lôi này qua đây chẳng thèm nói trước một tiếng, làm chúng tôi... t.hịt trong tủ lạnh còn chưa kịp rã đông nữa.”
Tuy nhà họ giờ đều nhất trí là rau ngon hơn thịt, nhưng khách tới nhà mà chẳng bày chút t.hịt thì lại thấy kỳ kỳ, chẳng khác nào keo kiệt quá.
“Không sao, không sao!” Thư ký Vương đã thèm đến mức sắp không nhịn nổi nữa rồi, lúc này cầm đũa mà tay còn run lên: “Món chay ngon! Món chay ngon!”
Vị lãnh đạo cũng tươi cười: “Trời nóng thế này, ăn mấy món này dễ chịu biết bao!”
Thực ra lần này ra ngoài, bên phía chính quyền thành phố sắp xếp cũng chu đáo lắm, cân nhắc trời nóng nên các món ăn phối hợp t.hịt rau rất khéo léo...
Nhưng mà, ở ngoài vừa khảo sát vừa bàn dự án, vừa mệt vừa nóng, đến mấy món sơn hào hải vị cũng chẳng buồn ăn. Đến mức người ta còn lo lắng không biết có phải ông không khỏe không, cuối cùng ông chỉ đành bảo mình đau dạ dày, ăn ít là thế thôi...
Giờ xem ra, rõ ràng là tại chưa được ăn món gì ngon cả!
Dĩ nhiên rồi, làm công việc như họ thì có mấy ai mà dạ dày không có chút vấn đề, nhưng chuyện đó chẳng quan trọng!
Ví dụ như bây giờ đây, vị lãnh đạo “đau dạ dày” chỉ giữ dáng vẻ điềm tĩnh được đúng một giây, sau đó đã học theo mọi người, vươn tay bốc ngay một miếng cơm cháy nóng hổi, giòn tan bên ngoài mà dẻo dai thơm bùi bên trong. “Rắc” một cái cắn xuống một miếng lớn!