Bữa cơm này vừa nhanh lại vừa lâu, ai nấy ăn uống đều có chút vội vàng.
Ví dụ như Thư ký Vương, anh ta đã phải nới lỏng dây lưng mấy lần. Kết quả là bị Trương Thần nhìn thấy, lúc này liền cười phá lên:
"Anh à, tôi đã bảo là anh chưa hiểu rõ đồ ăn nhà này ngon cỡ nào mà! Như tôi nè!" Anh ta vỗ vỗ lên cái bụng tròn vo, căng phồng của mình:
"Tôi biết trước rồi, nên hôm nay cố tình mặc quần thể thao đó! Anh xem nè, quần chun nha!"
Thư ký Vương chẳng buồn để ý, chỉ nhìn quần của anh ta một cái:
"Thế cái chun này, giờ có bó bụng không?"
Câu này... Trương Thần ngại ngùng nói:
"Có hơi bó một chút..."
Thư ký Vương cười đắc ý: Thằng nhóc non nớt mà cũng đòi đọ với tôi à? Hừ!
Còn về phía lãnh đạo, ông ấy cũng có chút ngượng ngùng.
Không vì gì khác, mà là vì mấy cái bát trên bàn này sạch bóng quá đi thôi! Bao nhiêu năm qua luôn kêu gọi tiết kiệm, ông ăn uống cũng không cầu kỳ gì, nhưng chưa bao giờ thấy ăn sạch sành sanh đến thế này cả!
Thật là quá thèm rồi!
Còn thím Liên Hoa thì chẳng lạ gì cảnh này:
"Tốt mà, nhà mình có mỗi điểm này là tốt nhất, không bao giờ lãng phí. Có điều tôi thấy mấy 'vị công chúa' nhìn nãy giờ mà chẳng còn gì để ăn nữa, ha ha ha!"
Nhưng mà trong nhà có khi nào đồ ăn thừa đến lượt mấy con c.h.ó đâu, thèm thì thèm chứ chúng cũng quen rồi. Lãnh đạo nhìn mà có chút hiếu kỳ:
"Nhà các cô có bốn con c.h.ó đó nhìn vừa thương tích mà vừa oai phong ghê..."
Lúc họ vừa bước vào, bốn con c.h.ó ấy liền đứng hết dậy, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn qua bên này, giọng gầm gừ thấp trầm nhưng lại chẳng sủa một tiếng nào.
Rõ ràng là đã làm tròn nhiệm vụ dọa người lạ.
"Đúng không?" Ngô Lan hớn hở nói:
"Đám này là c.h.ó nhận nuôi đấy! Mà thông minh cực kỳ luôn. Nói chúng nó canh nhà giữ sân là y rằng, có người tới là dán mắt theo dõi ngay, chẳng lệch phát nào!"
Ngô Lan thậm chí còn tính sau này nếu được thì lại đi nhận nuôi thêm mấy con nữa!
Đám này đúng là ngoan ngoãn, đáng yêu hết nấc!
Phải nói là ban đầu, "bảo bối" trong nhà chắc chắn là Đại Vương oai phong lẫm liệt rồi.
Nhưng mà Đại Vương chăm chỉ giữ núi sau nhà, hoàn toàn không ngờ có mấy con c.h.ó chẳng biết xấu hổ, dựa vào "lợi thế sân nhà" mà cướp luôn vị trí cưng chiều!
Nhìn bốn con c.h.ó này mà xem, cái bụng của Đa Đa gần như đã lành hẳn, trên cổ đeo một cái túi nhỏ, vẫn giữ thói quen giả vờ tội nghiệp.
Công Chúa thì có một con mắt màu nâu đen, lúc nhìn người thì ánh mắt long lanh ướt át... Nói thật xem, ai mà đỡ nổi chứ?
Rồi đến anh chàng Anh Tuấn, rõ ràng là c.h.ó già bảy tuổi trầm ổn (đối với c.h.ó nghiệp vụ thì tuổi này coi như đã già), lý do xuất ngũ là do chân trái hơi bị thương và tuổi cao.
Thế mà giờ thì sao? Mỗi khi làm nũng là cứ nhảy tưng tưng bằng ba chân, như thể cái chân kia thật sự bị què vậy!
Còn nhìn Thương Nhĩ nữa... con này khôn lắm, rõ ràng lúc mới về nhà ai cũng bảo là nó bị điếc, thế mà hễ gõ bát cơm một cái là chạy nhanh hơn ai hết!
Chậc chậc chậc!
Nói thật, mấy con này mà thấy ai rảnh là chạy tới dụi đầu, hừ hừ khều khều... Dù có là người sắt cũng không chống đỡ nổi!
Nếu không phải vì Kiều Kiều vẫn bình đẳng thương yêu mỗi con c.h.ó một chút, thì chắc Đại Vương đã khóc ròng sau núi rồi.
Cũng may trong nhà còn có mấy chú mèo tam thể, Đại Cam và các Tiểu Cam, dễ thương theo hướng khác, thế nên mọi người mới miễn cưỡng giữ được chút lý trí.
Nhưng lúc này, lãnh đạo và Thư ký Vương nhìn bốn con c.h.ó đang tròn mắt chăm chú nhìn mình, tò mò hỏi:
"Đây là c.h.ó nghiệp vụ xuất ngũ à?"
"Đúng vậy." Ngô Lan gật đầu:
"Ban đầu tính mua hai con border collie đó, Tống Đàm nói giống đó thông minh, sau này thả bò được."
"Thế mà không hiểu sao, lại có người giới thiệu tới trại dưỡng lão c.h.ó nghiệp vụ ở Ninh Thành, người ta quy định mỗi nhà chỉ nhận một con thôi. Nhưng mà, chỗ rộng thế này mà nuôi một con thì làm gì cho đủ chứ? Thế là năn nỉ ỉ ôi mãi, nhìn mấy đứa nhỏ tội nghiệp quá nên nhận luôn cả bốn đứa về."
Vừa nói, Ngô Lan vừa "Ái chà" một tiếng, cầm điện thoại quay video:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Tiểu Chu à, mấy hôm nay bận phơi đậu tương nên chưa kịp quay cho cậu xem. Giờ quay nè, Đa Đa, lại đây, đi vài bước cho trại dưỡng lão nhìn coi nào! Thương Nhĩ, đừng có giả vờ điếc nữa, qua đây đi, tí nữa cho ăn dưa chuột, ừ, đúng rồi..."
Một video 30 giây mà Ngô Lan cố tình quay đủ mặt cả bốn con chó, quay xong mới hài lòng gửi đi.
Nghĩ một lúc lại gửi thêm đoạn tin nhắn thoại:
"Tiểu Chu à, nhớ cho sếp của cậu xem nha! Mấy con c.h.ó nhà mình đáng yêu lắm, chẳng có đứa nào bị bỏ bê đâu! Lần sau vẫn tìm ông ấy nha!"
Cái miệng lanh chanh như Chu Tân đâu phải vô dụng.
Không chỉ ăn no còn mua được đồ mang về, mà gần như có số WeChat của cả nhà luôn. Tống Đàm ban đầu hứa là cách ngày sẽ gửi video cho người phụ trách xem chó, kết quả phát hiện ra là mẹ cô còn thường xuyên quay video gửi hơn cả cô nữa!
Không cần đến cô ấy!
Lúc này, ánh mắt của lãnh đạo lại càng thêm dịu dàng:
"Rất tốt! Rất tốt! Tôi thấy tinh thần của mọi người bây giờ đều rất phấn chấn."
Sau bữa cơm, mọi người ngồi trong phòng khách bật điều hòa mát mẻ. Vừa ăn xong nên chẳng ai nhắc đến chuyện ngủ trưa. Lúc này, thư ký Vương đi tới đi lui, lại tò mò hỏi ông Tống Hữu Đức và ông ngoại của Tống Đàm:
"Hai vị đều sống gần đây à? Sao sáng nay không thấy nhỉ?"
Ông Tống Hữu Đức cười lớn:
"Tôi ở không xa, ông ngoại của Đàm Đàm thì sống ở đây, nhưng ban ngày chúng tôi còn phải làm việc nữa mà!"
"Làm gì cơ?"
Thư ký Vương như một tay thám tử, tò mò hỏi:
"Thời tiết nóng thế này mà..."
Nhắc đến chuyện này, ông Tống Hữu Đức chỉ muốn cầm loa đi khắp nơi khoe khoang, lúc này tất nhiên không thể ngậm miệng lại được:
"Chúng tôi phụ trách đan chiếu cỏ đấy, công việc này phải tỉ mỉ, người trẻ làm không nổi đâu!"
Vừa nói ông vừa cười đầy đắc ý:
"Vừa nãy ngồi xe lăn ấy, mẹ chồng của Liên Hoa, mấy người còn nhớ không?"
Thư ký Vương thầm nghĩ: Ngài xem thường tôi quá rồi, làm công việc này thì trí nhớ phải nhất hạng đấy!
Anh ta gật đầu.
Chỉ nghe thấy ông Tống Hữu Đức lớn giọng gọi:
"Liên Hoa, Liên Hoa, hỏi mẹ của cô tháng này nhận được bao nhiêu tiền lương thế?"
Liên Hoa, đang ngồi lựa đậu, lập tức cười lớn:
"Chú, lương chú trả mà còn hỏi, tháng này mẹ cháu được 4100 tệ đấy!"
Nhắc đến chiếu cỏ, thư ký Vương liền nhớ ra ngay:
"Đúng rồi, đúng rồi, tôi có mua! Tôi thấy trong phần chi tiết sản phẩm là hình ảnh mấy người ngồi đó đan chiếu cỏ."
Nói chính xác thì là một đám người lớn tuổi.
Nhưng thời buổi này, chiêu trò bán hàng cũng nhiều, nếu không phải là nhà Tống Đàm thì e rằng chẳng có mấy ai tin tưởng mà mua.
Lãnh đạo nghe xong cũng thấy hứng thú:
"Đan chiếu cỏ à? Một ngày đan bao lâu vậy? Một tháng mà kiếm được hơn bốn ngàn ổn định thật à?"
"Không hẳn vậy." Ông Tống Hữu Đức thành thật đáp: "Mẹ chồng của Liên Hoa khéo tay, làm được nhiều mẫu hoa văn nên tôi trả thêm. Còn lại, như ông ngoại của Đàm Đàm, thì toàn là 3000, hơn 3000 một chút thôi."
"Thời gian làm việc cũng tạm ổn, bây giờ ngày dài, buổi sáng làm đến mười giờ, buổi chiều làm đến sáu bảy giờ... Chúng tôi lớn tuổi rồi, mắt kém, dễ buồn ngủ, trời tối phải về sớm thôi."
Thế cũng tốt lắm rồi!
Lãnh đạo là người đi lên từ cơ sở, ông biết rằng ở vùng quê, người già trên sáu mươi tuổi mà có thu nhập một ngàn đã là rất tốt rồi!
Nếu kiếm được hai ngàn thì có thể nói cuộc sống tuổi già không chỉ đủ đầy về tinh thần mà còn dư dả về vật chất!
Thao Dang
Còn nếu được trên ba ngàn thì...
Ông nhìn nhà Tống Đàm, trong ánh mắt toàn là sự tán thưởng: