Mấy thứ như hướng dương, ngải cứu, lê xanh... toàn là chuyện chưa thấy đâu cả, sao mà so được với cơm trưa cơ chứ?
…
Cùng lúc đó, có người lại đang ăn không nổi.
Trương Bảo Giang nhìn mâm cơm trước mặt, đột nhiên thấy bực:
“Sao lại là cải thảo hầm đậu hũ nữa rồi? Nhạt thếch, chẳng có mùi vị gì cả!”
Anh ta bực bội, vợ anh ta cũng chẳng phải dạng vừa:
“Chợ chỉ có từng đó đồ, anh thích ăn thì ăn, không ăn thì về quê mà ăn đồ cha anh trồng đi!”
Nhắc đến chuyện này, hai vợ chồng cùng trầm mặc.
Một lúc sau, Trương Bảo Giang lại hỏi:
“Hôm trước em xem livestream, chắc chắn người trong đó là cha anh sao?”
Vợ trợn trắng mắt:
“Không chắc cái gì? Tuy lên hình không nhiều, nhưng ông ta cứ lặng lẽ ngồi đó xử lý củ sắn dây, ai mà không nhận ra!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Hơn nữa cái sân trong clip cũng là sân nhà mình mà! Người thì nhận không ra chứ sân thì lạ gì?”
Nói đến đây, trong lòng cô ta cũng bắt đầu lung lay, liền ngồi sát lại hỏi:
“Bà cụ mất rồi, anh không gọi điện cho cha lần nào à? Ông ấy cũng không gọi cho anh sao?”
Gọi gì mà gọi!
Nhắc đến chuyện đó, gương mặt Trương Bảo Giang bỗng trở nên xấu hổ:
“Ông già ấy đúng là lòng dạ sắt đá. Hồi mẹ anh bệnh, tụi anh có nói không chữa đâu? Chẳng qua lúc đó nhà nào chẳng khó khăn, nhất thời xoay không kịp thôi…”
Ai mà ngờ được bà cụ lại giận đến mức… tự treo cổ!
Lại còn chuyện bà ấy giấu riêng 5 vạn tệ, bình thường miệng cứ kêu không có tiền, rốt c.uộc là đề phòng con cháu ngay từ trong bụng chứ còn gì?
Còn ông cụ thì đúng kiểu ngang như c.ua, cả nhà toàn người thân ruột thịt, người ta thường bảo “việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài”, thế mà ông ấy khóc lóc khắp cả vùng mười dặm tám thôn!
Kết quả ra sao? Ba anh em họ ở trong quê không còn chút tiếng tăm nào, ngay cả họ hàng quen biết ở trên phố cũng tránh mặt. Thật là phiền c.h.ế.t đi được!
Phiền hơn nữa là... mùa đông rau đắt, trước đây còn có thể vài ngày về lấy ít rau, ít trái cây, đòi được ít bột củ sắn dây cũng kiếm được mấy ngàn!
Giờ thì sao? Một mống cũng không có!
Lúc này, hai vợ chồng chụm đầu lại thì thầm:
“Anh mở lại trang bán hàng đó em xem thử cái!”
“Xem gì nữa, gỡ xuống rồi, không thấy được!”
“Livestream anh có coi không? Hôm đó em chẳng may bấm nhầm quảng cáo lúc coi người ta bán quần áo, chứ không cũng đâu thấy được!”
Kết quả là cài app, nó gợi ý livestream gần khu vực, một cái là thấy ngay người quen.
Thế là dán mắt xem luôn mấy tiếng, giờ nhớ từng con số như lòng bàn tay.
“Em nói cho anh biết, khỏi cần xem lại, em đã xác nhận nhiều lần rồi! Chủ yếu là tiền! Bột sắn dây bán được 900 đơn, mỗi đơn 88 tệ, trừ phí vận chuyển, ít nhất cũng lãi 80 tệ một đơn?”
“Còn cái phần họ nói trong livestream, hơn 2 ngàn cân còn lại bán sỉ rồi… dù tính 50 tệ/cân thì cũng vài chục ngàn!”
Hai vợ chồng vừa chỉ vừa tính, ánh mắt lộ rõ sự kích động:
“Cộng lại cũng phải mười bảy, mười tám vạn chứ chẳng ít!”
Trương Bảo Giang lẩm bẩm:
“Ông già hồi xưa mà biết kiếm tiền như vậy, nhà còn rơi vào tình trạng đó à?”
Anh ta đứng bật dậy:
“Không được, phải về quê thôi!”
Nhắc tới “về nhà”, vợ anh ta còn hơi chột dạ, liền hỏi:
“Chỉ hai mình về thôi hả? Hay gọi con trai nghỉ làm mấy bữa, về dỗ bà nội đi?”
Người già thì ai chả thương cháu, mà nhà còn có mỗi một thằng cháu đích tôn, chắc dễ mềm lòng hơn?
“Không được không được!” Trương Bảo Giang phản đối thẳng thừng:
“Lúc bà cụ mất anh còn không dám gọi nó về, sợ nó nghe người ta đàm tiếu lại hiểu lầm tụi mình… Thằng bé mới đi làm, cứ để nó yên ổn đi làm.”
Vợ nghĩ lại thấy cũng đúng, chuyện này không nên để con biết. Rồi lại hỏi:
“Vậy gọi chú Hai với con Bảo Lan không?”
“Em ngốc à?!” Trương Bảo Giang trừng mắt nhìn:
“Ông già kiếm được chừng đó tiền, gọi thêm tụi nó về, ba người chia ra thì mỗi người còn được mấy đồng?”
“Với lại con Bảo Lan tuy là gái, nhưng đụng tới chuyện đòi tiền thì chẳng hiền lành gì đâu!”
Vợ nghe xong mới gật đầu:
“Em chỉ nghĩ người đông dễ nói chuyện… Ờ mà đúng rồi, mấy đứa đó lúc có chuyện cũng chẳng ló mặt, còn nói là do anh xúi nên không gọi chúng nó là đúng rồi!”
Mười mấy vạn đấy chứ ít gì!
Cầm được số tiền đó trong tay, chưa vội trả nợ nhà cũng được, nhà mua từ xưa nên khoản vay cũng không lớn.
Có điều, có thể đổi xe mới, xe nhà cũ lắm rồi.
Đổi xe gì thì tốt nhỉ? Mười mấy vạn lận!
Nếu dỗ được ông già, thì năm nào cũng có tiền, vậy thì sao không làm một lần cho ra trò, đặt cọc luôn?
Hai người càng nghĩ càng thấy nóng ruột, món cải thảo đậu hũ trên bàn lúc này ăn không trôi nổi nữa, liền vội vội vàng vàng ra khỏi cửa!
Khi xe chạy đến cổng khu, Trương Bảo Giang còn giục:
“Em ra tiệm đầu hẻm mua ít đồ ăn thức uống đi, không thể đến tay không được, trông kỳ lắm!”