Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 928: Con cháu hiếu thảo cũng có thể bật mode.



Cửa tiệm tạp hoá nhỏ ở khu chung cư cũ thì có thể có thứ gì tốt chứ?

Lúc đó, Trương Bảo Giang đang ngồi đợi trong xe, đợi mãi không thấy vợ quay lại, tâm trạng bực bội liền xuống xe đi vào tiệm, vừa vào cửa đã làu bàu: “Mua món đồ mà chọn mãi không xong à?”

Vợ anh ta đang do dự: “Cửa hàng chỉ còn loại sữa này, 69 đồng một thùng, loại sữa Ưu Ưu đang khuyến mãi chỉ 24 đồng thì hết hàng rồi…”

Nghe vậy, ông chủ quán là người quen trong khu, bèn “chậc” một tiếng: “Giờ c.uộc sống khấm khá rồi mà! Sữa Ưu Ưu đó chỉ là đồ uống thôi, chẳng bổ béo gì… Ít người mua nên tôi không nhập nữa. Chị cứ mua loại ‘Đặc x Tô’ này đi, sữa ngon, xách ra ngoài cũng sang.”

Nói xong còn cười cười: “Hai thùng là 109 đồng. Mua đôi có túi quà lớn nhìn đẹp lắm.”

Vợ Trương Bảo Giang – Ngô Mai – bĩu môi: ai mà chẳng biết Đặc x Tô nhìn sang chảnh chứ? Trước kia con trai cô ta đi học cũng toàn uống loại này.

Cô ta bất đắc dĩ: “Ôi dào, anh không biết chứ, ông cụ nhà tôi thích uống loại ngòn ngọt chua chua, sữa tươi thì lại chẳng thích…”

Vừa nói ra câu đó, nét mặt ông chủ tiệm bỗng trở nên kỳ cục, không kỳ mới lạ ấy!

Khu nhà này hẻo lánh, lúc trước người ta mua ở đây đa phần là từ mấy huyện, xã dưới quê lên. Người nhiều thì tin đồn nhiều, nhà nào trong vòng mười dặm tám xã mà có chuyện gì truyền ra, chẳng bao lâu là cả xóm biết tuốt.

Huống chi cái chuyện “mẹ ruột nằm viện, ba đứa con không chịu bỏ ra 5 vạn tiền chữa trị, khiến bà lão uất ức treo cổ, để lại 5 vạn đồng tiền lẻ”, từng chi tiết đều đạp trúng quan niệm đạo đức truyền thống, thành tin tức kinh thiên động địa một thời.

Trước đây ông chủ còn chưa nhận ra, giờ nghe đến vậy thì đột nhiên nhớ ra liền, trong lòng không khỏi khinh bỉ.

Lời nói cũng bắt đầu châm chích:

“Vậy hả? Nhưng làm con cái thì không thể cứ chiều theo người già mãi được! Đừng tiếc tiền, cha mẹ chỉ có một lần trong đời thôi.”

Ngô Mai thì nghĩ: đó đâu phải cha tôi, là cha ruột anh ta đấy chứ! Con ruột còn làm vậy với ông cụ, tôi thì còn nói gì nữa?

Cô ta đang định đổi cửa hàng khác để xem, nhưng Trương Bảo Giang lại bỗng có suy nghĩ: “Đúng! Mua loại Đặc x Tô đó đi, mấy tháng rồi không gặp, cũng nên cho ông cụ biết tấm lòng mình chứ.”

Là cha ruột của anh ta mà, sao lại không hiểu? Ông cụ tiếc tiền lắm, lại không thích con cái tiêu xài. Chỉ cần nghe nói hai thùng nước uống này hơn trăm đồng, chắc chắn sẽ sợ anh ta không có tiền tiêu.

Hai vợ chồng mang theo đầy kỳ vọng lên xe, còn ông chủ tiệm thì vừa bóc hạt dưa vừa đứng ở cửa nhìn một cái, rồi quay đầu lại nói với đám người đang sưởi nắng chơi bài bên cạnh:

“Kỳ lạ ha, cái nhà mấy người nói lần trước ấy, hôm nay vậy mà cũng chịu mua hai thùng sữa chỗ tôi, bảo đem về cho ông già nhà họ…”

Một bà lão đang đánh bài nhướng mày: “Cái nhà đó hả? Tự dưng không nhân dịp gì lại quay đầu hối lỗi được chắc?”

Mấy cụ già lớn tuổi, vốn đã nhạy cảm với chuyện con cái có hiếu hay không. Giờ nghe tin, m.á.u hóng hớt nổi lên, không nhịn được bèn hỏi nhau:

“Ơ, tôi nhớ bà có bà chị ở trấn Thanh Khê mà? Bây giờ tự nhiên quay về, không phải ông cụ có chuyện rồi đấy chứ? Mau gọi hỏi thử xem!”

Dây mơ rễ má, nếu thật có chuyện gì thì họ cũng phải chuẩn bị đi thăm viếng.

Thế là người này hỏi, người kia hóng, chuyện cứ thế tam sao thất bản. Xe của Trương Bảo Giang mới vừa lên dốc con đường nhựa mới sửa xong, thì đã nhận được điện thoại của em gái, Bảo Lan:

“Anh Hai à, anh làm vậy không được đâu nha, ông già sắp không qua khỏi mà anh cũng không báo một tiếng, tự dưng xách đồ chạy về là sao hả?”

Ngay sau đó, em trai thứ hai, Trương Bảo Hà cũng nói: “Anh Hai, chuyện này anh làm không ổn đâu. Tình hình của ông cụ thế rồi mà anh còn giấu tụi em, anh định bụng tính gì thế?”

Trương Bảo Giang ngơ ngác: …??

“Ông cụ sắp không qua khỏi hả?” Anh ta quay sang nhìn vợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngô Mai nghĩ ngợi một chút: “Chắc là không đâu? Lần trước xem trong livestream thấy tinh thần ông ấy còn tốt lắm… nhưng cũng không chắc!”

Cô ta hơi lo, đoán mò: “Anh nói xem, cái số tiền mười mấy hai chục vạn đó đâu phải nhỏ! Ông cụ cả đời chưa từng cầm số tiền lớn thế, giờ đột nhiên một mớ to đùng thế, người lớn tuổi dễ bị sốc…”

Chậc!

Hai vợ chồng nhìn nhau, khả năng này không nhỏ chút nào!

Nếu thật sự là thế… thì phải tranh thủ chứ sao nữa!

Thao Dang

Anh ta lập tức đạp ga mạnh hơn, cả người thoáng cái trở nên đầy vẻ kỳ quặc.



Còn ở làng Vân Kiều, sau khi gác máy, Ngô Lan cũng tỏ ra kỳ quặc: “Ai mà ăn nói không có đức thế? Đồn bậy gì vậy! Chú Trương nhà mình đây chẳng phải vẫn tinh thần phơi phới sao!”

Mấy hôm trước bột sắn dây bán hết, Trương Vượng liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc ra chỗ bãi cỏ bên sông.

Bên đó, cậu Hai và cả nhà đang mò mẫm học nuôi bò, không có ai có kinh nghiệm chỉ dẫn, thật sự là thấy hoang mang lắm, cho bò ăn cỏ cũng phải cực kỳ cẩn thận.

Giờ Trương Vượng ra đó, tuy thực ra họ cũng chẳng biết nhiều kỹ thuật khoa học gì cho cam, nhưng chỉ cần một điểm thôi: ông chủ trại bò chỉ gì thì làm nấy, bò dê thích ăn gì thì để chúng ăn cái đó...

Tóm lại là, có ông ấy đi làm, cả nhà cậu Hai cũng dám yên tâm đi loanh quanh ra bãi ven sông xem xét.

Chỉ là vợ chồng cậu Hai không giống Ngô Lôi, lúc nào cũng cảm thấy mình đang “dựa hơi” cháu gái, nên không được tự nhiên. Trước đây ở lại ăn cơm chỉ có đúng một lần, từ đó về sau cứ kiên quyết đòi lên nhà ăn tập thể trên núi.

Ngày nào cũng chạy xe máy mang theo hộp cơm, múc thức ăn xong rồi chở về lại bãi cỏ để hai vợ chồng ăn chung, không rời người dù chỉ một khắc.

Nếu không phải Ngô Lan ngăn lại, chắc họ đã tính mang nồi ra tận bãi sông để nấu cơm rồi.

Mà tin đồn về Trương Vượng lần này, lại chính là do mợ Hai nghe được đấy! Làng họ gần thị trấn hơn, quen biết cũng nhiều hơn.

Mợ Hai nghe người ta vừa thở dài vừa than trời bất công, nói mấy cụ già mà đã đến lúc thì chẳng trụ nổi nữa, lại sắp có lũ con cháu bất hiếu quay về giành giật tài sản... Bà nghe xong thấy nghi nghi liền gọi hỏi ngay:

“Ơ… chú Trương của mấy đứa lần trước nhìn còn khỏe mạnh lắm mà? Sao giờ cả thị trấn đồn ầm lên là chú ấy sắp không qua khỏi rồi vậy?”

Ngô Lan cũng tức giận! Hai bên vừa trao đổi xong, mợ Hai đã phẫn nộ mắng luôn:

“Ai mà thiếu đức vậy chứ? Chú ấy đang yên đang lành lại bị đồn là sắp c.h.ế.t… Trưa nay còn ăn hẳn một chén rưỡi cơm đó biết không!”

Nhìn người ta mà xem, tuy hai chân không bằng nhau, đi đứng hơi cà nhắc, nhưng vẫn lết một bước một bước đi dạo quanh bãi cỏ, kiểm tra tình hình bò dê từng con một, tiện tay còn xách xô chuẩn bị cho mấy con ch.ó ăn thêm.

Thế thì chẳng phải khỏe như trâu à?

Mợ Hai vừa cảm thán xong thì lại nhận được c.uộc gọi của Ngô Lan, đầu dây bên kia tức tối nói:

“Tra ra rồi! Biết ai tung tin không? Chính là cậu con cả vô dụng của ông ấy đấy!”

“Không biết cậu ta lên cơn điên kiểu gì, còn bảo là Trương Vượng yếu lắm rồi, vợ chồng cậu ta đặc biệt quay về để tận tình chăm sóc cha già…”

“Tôi phi!”

Còn chưa đợi Ngô Lan ở đầu bên kia mắng tiếp, mợ Hai đã chọc thẳng vào điểm chính:

“Cậu ta mà là chăm sóc cha mẹ gì? Cậu ta chỉ mong cha cậu ta sớm theo ông bà, để dễ bề lấy tiền thì có!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com