Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 930: Ba anh em gặp mặt.



Bí thư Tiểu Chúc cũng giơ ngón cái tán thưởng: “Tôi đã nói rồi mà, bà cụ đó có tầm!”

“Quay lại chuyện chính nào!” Cô ta nghiêm túc hỏi: “Cô chắc chắn Trương Vượng sẽ không đổi ý chứ?”

Tống Đàm thản nhiên đáp: “Cha tôi vừa nói đúng một câu đấy, đàn ông ấy mà, nên hiểu cái gì thì hiểu cả rồi, chú Trương trước đây từng nhờ tôi đưa đi thành phố làm công chứng di chúc, giờ vẫn đang làm việc ở nhà tôi, tôi cũng nói rồi, sau này tuổi già hậu sự tôi sẽ lo giúp…”

“Giờ nếu chú ấy mà đổi ý, lại muốn trông chờ vào mấy đứa con, thì tôi cũng chẳng sao cả. Chỉ là với tính cách chú ấy, e là chẳng còn mặt mũi nào làm việc ở đây tiếp nữa.”

Đất thì đã giao khoán ra rồi, tiền cũng giúp chú ấy kiếm được rồi, giờ mà không làm nữa, ba đứa con có đứa nào mỗi tháng gom đủ 3000 tệ lương cho chú ấy không?

Nghĩ cũng biết là không thể rồi!

Bí thư Tiểu Chúc giơ ngón tay cái lần nữa: “Cô nhìn thấu thật đấy, ê ê ê, cái xe kia! Chiếc xe vừa chạy qua đường lớn đó, có phải là xe của con chú ấy không?”

Cái này thì Tống Đàm cũng đâu biết rõ?

Chỉ có điều trên sườn núi sau đó chỉ có đúng một hộ dân đang ở.

Cô nghĩ một lát: “Chắc vậy đó, lát nữa kiểm tra biển số xem.”



Còn trong căn phòng ấm áp kia, mắt Trương Vượng đã đỏ hoe, trong ánh mắt ánh lên sự cương quyết đầy căm phẫn:

“Đến đi! Để tụi nó đến! Muốn tiền hả? Vậy thì phải chịu tôi đ.ấ.m cho một trận đã!”

Trước đây không đánh là vì thương con, giờ không đánh, chẳng lẽ là sợ bọn súc sinh đó kiện mình sao?

Cứ kiện đi! Cứ việc kiện!

Trương Vượng nghiến răng ken két: “Có kiện cho cả nước biết tôi cũng không sợ, ngoài chuyện không dạy dỗ được chúng ra, tôi không thẹn với lòng!”

Đúng lúc này, Bí thư Tiểu Chúc đẩy cửa bước vào: “Chú ơi, biển số xe XXXX đó có phải là của con trai chú không?”

Trương Vượng lập tức bật dậy: “Chính nó!”

Rồi vớ lấy chiếc áo bông dày móc trên ghế khoác lên người, chân cao chân thấp xông thẳng ra cửa. Cũng đúng lúc đó, ngoài sân có một chiếc taxi chạy ngang qua, phía sau còn có một chiếc xe máy gầm rú.

Đi cùng một hướng, còn là vì ai nữa đây?!

Cả nhóm người lập tức ùa ra ngoài, Tống Đàm càng nhanh tay leo lên xe ba bánh: “Mẹ, cha, mau lên xe!”

Rồi hỏi luôn: “Giáo sư Tống, bà Đường, hai người có muốn đi xem không?”

Chà chà! Bà Đường thật sự rất muốn đi xem, lòng ngứa ngáy như có trăm móng vuốt cào xé! Nhưng đây là chuyện riêng nhà người ta, sợ người ngoài đến lại đ.â.m vào nỗi đau của họ, nên bà vẫn nén lòng không nói gì.

Đây cũng là đạo lý làm người của ông bà xưa, chuyện nhà người khác, đừng dính vào.

Bình thường mà nói, xen vào chỉ tổ bị ghét cả trong lẫn ngoài.

Nhưng lần này… có vẻ không giống bình thường lắm…

Bà Đường liếc mắt nhìn Trương Vượng, thấy chú ấy vừa vặn tay lái xe ba bánh đã hướng thẳng lên núi, liền không do dự nữa, để Ngô Lan và Tống Tam Thành đỡ mình lên xe: “Đi thôi!”

Bí thư Tiểu Chúc, Trương Yến Bình và Tần Quân: …

Bọn họ liếc nhìn Kiều Kiều, lại nhìn sang Đại Đóa.

Dù gì cũng là xe ba bánh mà! Nhét được hết!

Chỉ trong chốc lát, ngọn núi nhỏ này đã náo nhiệt, xe ba bánh các loại đua nhau rồ ga, không khí căng thẳng như thể sắp tổ chức c.uộc đua tốc độ vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Còn ở trên núi, Trương Bảo Giang vừa đi vừa thì thào với vợ: “Làng này giờ trông khá giả thật đó, em nhìn xem đường nhựa trải tới tận trước nhà rồi kìa!”

Nói xong liếc mắt nhìn xa xa, lại bĩu môi: “Chỉ thiếu có một đoạn thôi, sao không trải luôn tới tận nhà cũ chứ?”

Nhà trong làng ít khi nào xây ngay sát đường cái, thường thì cách một đoạn ngắn. Nhà nào kỹ tính một chút, lúc làm đường sẽ bỏ tiền làm luôn đoạn từ đường chính vào cổng nhà mình, tráng luôn xi măng.

Cái ngõ nhỏ này thường không xa, chi phí cũng không nhiều.

Vợ chồng anh ta thì đang bày mưu tính kế: “Cha mình chẳng phải đang yếu lắm rồi sao? Giờ ông ấy chắc chẳng còn sức đâu mà đi nói gì với bên làm đường nữa đâu… Anh là con cả mà, cái nhà này chắc chắn phải là của anh chứ?”

“Dĩ nhiên là của anh rồi.” Trương Bảo Giang đầy tự tin: “Theo lệ xưa của nhà mình, thì miếng đất đó anh cũng được phần lớn… Nhưng nhà mình làm gì có nhiều đất, anh nhớ mang máng cũng chỉ có sườn núi trồng sắn dây trước nhà, vài mảnh vườn rau con con, thêm hai mẫu ruộng nữa…”

Anh ta vừa đi vừa nhớ lại chuyện cũ, c.uối cùng phẫn nộ kết luận: “Cha mẹ anh hiền lành quá, lúc chia đất thì chẳng có tầm nhìn gì cả, nhà mình còn một quả đồi, mà xa lắm… sát tận ranh giới với làng bên rồi, trên núi thì chẳng có gì, toàn là cây, mà giờ chính quyền cũng cấm c.h.ặ.t rồi.”

Quả thực, mỗi tỉnh mỗi năm đều có định mức c.h.ặ.t cây ở nông thôn, một tỉnh chỉ được chia chừng ấy chỉ tiêu. Nhà tự tiện c.h.ặ.t vài cây về đốt thì không sao, nhưng muốn dọn cả quả núi thì… không đời nào!

Vợ anh ta thì xuýt xoa: “Lúc đó củi đốt còn hữu dụng, có quả núi cũng không lỗ. Chỉ là giờ quy định này nọ đủ thứ, chắc cũng chẳng ai thèm nhận nếu mình định khoán lại…”

Hai vợ chồng cứ thì thào tính toán mãi, c.uối cùng xe cũng chạy đến trước cửa nhà.

Vì sinh ba đứa con, Trương Vượng cũng không còn sức lao động như trước, nên ngôi nhà ông sống thuộc dạng xập xệ nhất nhì làng. Ngay cả bức tường rào đơn giản nhất cũng chẳng xây nổi, chỉ có hàng rào tre tạm bợ.

Hàng rào này được đan bằng những đoạn tre bổ dọc, hai ba năm lại phải thay một lần. Trước đây lúc vợ ông còn sống, vào hè và thu còn mọc đầy hoa loa kèn và kim ngân hoa.

Giờ đã sang đông, hàng rào đen sì sắp mục nát, cỏ dại còn mọc qua cả kẽ nứt nền sân mà chồi lên.

Cảnh tượng tiêu điều xác xơ.

Mà chính cái khung cảnh ấy, lại quá đúng lúc!

Ngô Mai đập đùi một cái, vội vã lao vào sân vừa chạy vừa òa khóc: “Cha ơi! Cha! Người đang khỏe mạnh sao lại thành ra thế này…”

Nhưng mới đi được hai bước, phía sau đã vang lên tiếng còi xe ô tô và tiếng gầm rú của xe máy.

Tiếng khóc lập tức ngưng bặt, Ngô Mai và Trương Bảo Giang cùng quay đầu lại, sắc mặt đều trở nên khó coi.

Chỉ thấy từ chiếc taxi bước xuống chính là Trương Bảo Hà cùng vợ anh ta, còn từ xe máy phía sau bước xuống là cả nhà cô em gái, Bảo Lan.

Tất cả đều rất ăn ý… không ai mang theo con.

Nhìn kỹ lại, ai nấy đều xách theo… trời ơi, trùng hợp làm sao, sáu thùng sữa giống hệt nhau.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ai cũng chẳng dễ coi.

c.uối cùng vẫn là cô em, Bảo Lan, lên tiếng trước: “Anh Hai, em không biết phải nói sao với anh nữa, ba mà sắp không qua khỏi, vậy mà anh cũng không báo một tiếng, đó là cha ruột của em đó!”

Cô ta hừ lạnh một tiếng: “Em biết ngay là anh muốn tự mình chạy về giành phần, như vậy thì quá thất đức rồi. Nhà mình có ba anh em mà!”

Thao Dang

“Đúng vậy!” Trương Bảo Hà cũng sa sầm mặt: “Anh Hai, bây giờ là thời đại nào rồi, ai còn tin cái kiểu con trưởng, cháu đích tôn thì được chia tám phần đất nữa chứ? Không có chuyện đó đâu!”

Vừa nghe mấy câu này, Trương Bảo Giang trong lòng ngược lại lại nhẹ nhõm.

Anh ta liếc nhìn vợ, hai người trao đổi ánh mắt, rồi làm ra vẻ bất đắc dĩ thở dài: “Anh cũng đâu có chắc chắn đâu? Sợ nói ra lại làm mọi người lo lắng vội vàng chạy một chuyến…”

“Bảo Hà, Bảo Lan, hai người nói vậy là oan cho anh rồi, ai nói con trưởng cháu đích tôn là phải giành hết tám phần đất… Anh là người như vậy sao? Anh còn chẳng định về đây ở, lấy đất ruộng làm gì?”

“Nếu hai người muốn, chia cho hai người đó. Anh là con cả cháu trưởng, điều duy nhất anh có thể làm là tổ chức tang lễ cho cha thật long trọng chu toàn, cha thì có mấy đồng bạc đâu, làm xong một đám còn lại được bao nhiêu?”

Anh ta làm ra vẻ thở dài cảm khái: “Anh không tham gì hết.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com