Trương Bảo Giang tính toán cũng hay đấy. Nếu ông cụ mà có tiền thật, thì lúc mẹ họ nhập viện, ông ấy đâu đến mức không móc nổi đồng nào.
Cho dù có tiền đi nữa, cũng chỉ là 5 vạn tệ của bà cụ thôi mà!
Làm tang lễ ở quê thì mấy ai mừng lại được đâu, đám tang bà cụ đã tiêu rồi, lại còn phải chuẩn bị đám của ông cụ nữa…
Cùng lắm cũng chỉ còn dư ra ba vạn.
Trương Bảo Hà và Bảo Lan liếc nhau, rồi hai cặp vợ chồng cùng nghĩ tính trong đầu, c.uối cùng đồng thanh:
“Dựa vào đâu chứ?!”
Bảo Lan học toán hồi trước thì không khá, nhưng giờ tính sổ thì siêu bén: “Anh Hai, anh tính toán thật khéo quá ha? Núi này đất kia, nhà cũ mục nát đó, ai thèm lấy chứ?”
“Đúng rồi đó!” Trương Bảo Hà cũng không chịu thua: “Anh Hai đúng là khôn lỏi, lấy mấy cái đó dụ chúng tôi, còn anh thì chiếm hết tiền!”
Còn dư ba vạn, chia ba người thì mỗi người cũng được một vạn, một vạn đồng giờ là chuyện lớn đấy!
Cái nhà kia với đất rừng thì ai mà muốn? Lấy về làm gì? Chẳng có giá trị gì!
Trương Bảo Giang trong lòng chột dạ, chỉ cần đụng tới chuyện mười bảy mười tám vạn kia là tim đập thình thịch. Anh ta nghiêm mặt lại, cố tình dùng lời khiêu khích:
“Vậy nhà đất các người không lấy hả?”
“Anh đừng có luôn tìm cách chiếm lợi.” Trương Bảo Hà bấm bàn tính rào rào: “Chúng ta ba người, Bảo Lan là gái đã lấy chồng, đến đây giành làm gì? Trước giờ tôi cũng không chấp.”
“Nhưng tôi với anh đều là con trai, tiền có phần tôi, nhà đất cũng phải có phần tôi. Nếu anh muốn giữ lại căn nhà này để làm kỷ niệm, thì anh bỏ ra 1 vạn, còn tôi lấy nửa căn nhà, còn núi thì để anh giữ.”
Bảo Lan tức xì khói: “Hay quá ha anh ba, người báo cho anh biết tình trạng của cha chính là tôi, vậy mà giờ anh trở mặt chối bỏ nghĩa tình hả! Vì sao tôi không được chia? Thời đại nào rồi, giờ nam nữ bình đẳng, không chia cho tôi tôi kiện ra tòa đấy!”
Nói thì nói vậy, nhưng chồng cô ta đứng bên đã bắt đầu chột dạ, chuyện trước đây vợ mình với hai người anh em này làm, nhà họ cũng không phải không biết. Mà ở quê, con gái lấy chồng rồi thì thường không tham gia lo chuyện dưỡng già, nên lời ra tiếng vào trước đây cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn tới họ.
Nhưng nếu mà kiện ra tòa thì lại khác, thị trấn nhỏ, ai cũng quen ai. Mà nghe đâu số tiền này cũng chẳng nhiều, phá hỏng danh tiếng thì không đáng.
Dù sao thì nhà họ ở trấn không cần đóng phí chọn trường, cũng chẳng phải trả tiền vay nhà vay xe, trong tay cũng tích được mười hai mươi vạn rồi.
Vậy là sáu người cứ thế mà ầm ĩ một trận!
Nếu năng lực tính toán cao hơn tí, e là sắp trải bản đồ chia đất thật rồi.
Ba anh em chỉ cần cắm tăm tre lên mô hình đất là chia xong!
Bà Đường quấn áo bông đứng bên đường, ánh mắt tinh anh của bà cụ phát sáng như đang ăn bắp rang xem kịch, liếc nhìn Trương Vượng đang đứng đầu hàng, khẽ nói với Tống Đàm:
“Con thấy chưa, trước kia ta bảo con nên thể hiện năng lực và lòng tốt là có lý đó! Có chuyện gì, thể nào cũng có người đứng ra vì con.”
Không thì đối mặt với ba kẻ vừa hèn vừa trơ trẽn kia, như thể cóc ghẻ bám trên mu bàn chân, không cắn thì cũng khiến người ta khó chịu đến phát rồ!
Đừng nói bà Đường, đến cả nhà họ Tống, rồi gã lực sĩ Hắc Tháp, Trương Yến Bình, cũng khoác vai Tần Quân đứng xem mà tấm tắc thích thú.
Đến mức trong lòng hối tiếc cực độ! Biết thế lúc nãy nên bỏ túi một nắm khoai lang sấy! Năm sau kiểu gì cũng phải trồng hướng dương! Không thì đứng xem thế này trống rỗng quá.
Thao Dang
Nhưng nhìn Trương Vượng phía trước đứng im không động đậy, vài người lại thấy hơi chột dạ.
Tuy nói lấy niềm vui từ nỗi đau của người khác là không tốt, nhưng mà, nhưng mà nhà này như này rồi, chẳng phải tiếp theo sẽ rất “đã” sao?
Cả đám đứng rúc ở góc rào tre, Tống Đàm cẩn thận nhìn Trương Vượng một cái: “Chú Trương, chú không sao chứ?”
“Chú khỏe như vâm!” Trương Vượng khí lực tràn đầy.
Rào tre chỉ là mấy thanh tre mỏng, chẳng ngăn được gì, động tĩnh này lập tức khiến đám người đang cãi nhau phía trong dừng lại, sau đó là Ngô Mai mở to mắt:
“Cha?! Sao cha lại ở đây?!”
Hơn nữa còn nhìn có vẻ… khỏe mạnh lắm?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trương Bảo Giang cũng trố mắt nhìn, rồi lập tức cảm nhận được ánh mắt giận dữ từ Trương Bảo Hà! Trong mấy cái đầu rỗng kia, chẳng nhìn ra được cái gì phức tạp, nhưng có một chuyện là chắc chắn:
Anh Hai nói cha sắp không qua khỏi, lại còn giấu giấu giếm giếm, nhất định là có lợi ích gì đó!
May mà bọn họ vẫn kịp đến!
Dù giờ còn chưa rõ đầu c.ua tai nheo thế nào, nhưng đã đến nơi rồi, chẳng lẽ để lỗ vốn sao?
Phải nói rằng, đây cũng là một kiểu "khôn vặt" của kẻ tham lam.
Lúc này, Bảo Lan thay đổi hoàn toàn bộ mặt chanh chua lúc nãy, lập tức chạy tới, nhanh nhẹn đỡ lấy Trương Vượng:
“Cha ơi! Thì ra cha vẫn khỏe mạnh mà! Cũng tại anh Hai, không biết nghe ở đâu ra cái tin vớ vẩn, vừa nghe gió đã tin mưa, hại con chưa kịp ăn cơm đã c.uống c.uồng chạy về đây rồi…”
Vừa nói, nước mắt đã rơi lã chã:
“Cha à, giờ con chỉ còn mỗi mình cha là người thân thôi!”
Mọi người: …
Khó mà đánh giá nổi nữa, người làng quê này ai cũng có tố chất ảnh đế, ảnh hậu hết rồi phải không?!
Trương Vượng liền hất tay, tránh khỏi sự đỡ đần của Bảo Lan.
Thật ra mà nói, nếu chỉ có một mình ông, tuổi già sức yếu, sơ sẩy một cái té ngã gãy xương, con cái mà mặc kệ không đoái hoài, thì ông đúng là chẳng dám cứng rắn như thế này…
Không phải ông không sợ c.h.ế.t, mà là sợ c.h.ế.t trong sự uất nghẹn, tủi thân!
Nhưng hiện tại, sau lưng ông có hẳn một đám người đứng ra ủng hộ, vô hình chung tiếp thêm cho ông vô vàn dũng khí.
Lúc này, ông hừ lạnh một tiếng:
“Mấy người về làm gì? Cái thân già này của tôi, chắc cũng không vắt ra nổi hai lạng dầu đâu mà mong!”
Câu nói này vừa buông, trong lòng Trương Bảo Giang thầm nghĩ:
Ông bán củ sắn dây lời thế, sao không làm sớm hơn đi? Giờ ai thèm cái hai lạng dầu đó chứ!
Anh ta cực kỳ coi thường cô em gái gió chiều nào theo chiều nấy, Bảo Lan, nhưng lúc này, khuôn mặt lại lộ vẻ đau đớn và trầm trọng:
“Cha ơi, con biết chuyện của mẹ khiến cha trách chúng con trong lòng, là con bất hiếu… nhưng mẹ là mẹ ruột của con mà! Mà Bảo Lan nói đúng, giờ con cũng chỉ còn mỗi cha là người thân thôi…”
Mắt anh ta ngân ngấn lệ, bắt đầu kể lại từng kỷ niệm từ nhỏ đến lớn, những điều cha mẹ đã làm cho mình:
“Cha ơi, hay theo con lên thành phố đi! Sáng chiều con dắt cha ra ngoài đi dạo, ba bữa vợ con là Ngô Mai sẽ nấu cho cha ăn, chứ đâu như ở nhà mình ăn tạm mấy bữa mì với dưa muối đâu?”
“Tuổi này rồi, cũng nên hưởng phúc của con cái đi cha!”
Nếu không phải tình huống không phù hợp, Tống Đàm suýt nữa đã bật cười tại chỗ!
Cô nghĩ thầm: “Anh ta còn phúc gì để cha hưởng nữa? Hưởng nợ vay hả?!”
Mà đúng lúc ấy, Trương Vượng cũng bất giác nhớ lại chuyện cũ:
Rốt c.uộc năm xưa ông nuôi dạy lũ con kiểu gì vậy chứ?
Cứ nhìn tinh thần hiện giờ của ông mà xem, ai chẳng khen là còn trẻ khỏe?
Trên mặt tuy có chút dấu vết tuổi già, nhưng nửa năm nay ăn uống đầy đủ, dù dạo này có bận rộn đi nữa cũng không gầy đi, da dẻ hồng hào lên nhiều.
Vậy mà mấy đứa con lại có thể nhìn vào gương mặt này, mà nghĩ ra cảnh ông ăn tạm sống tạm với mì và dưa muối?
Suy nghĩ đó lướt qua trong đầu ông rất nhanh, nhưng cũng đủ khiến ông bình tĩnh lại hoàn toàn, chấp nhận một sự thật không thể chối bỏ.
Đó là: các con ông, thật sự chưa từng để ông vào lòng.