Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 932: Không cần đao binh mà thắng trận.



Sự thấu hiểu ấy khiến đôi vai của Trương Vượng cũng nhẹ bẫng. Gánh nặng con cái mà ông cõng suốt bao năm qua như bỗng chốc được trút bỏ, trong lòng ngoài cảm giác hụt hẫng sâu sắc ra thì lại là một sự bình lặng hiếm có.

Những đêm khuya nhớ lại vẻ tuyệt vọng oán trách của vợ, cùng sự căm giận mà ông phải cắn răng chịu đựng…

Giờ đây, tất cả trở nên mơ hồ, như thể bị bàn tay vô hình nào đó gom lại, từ nay sẽ không còn quấy rầy ông trong những đêm mất ngủ.

“Thế à.”

Ông nghe thấy giọng mình rất bình tĩnh:

“Các người về đúng lúc đấy, tôi vừa mới nói với bí thư chi bộ làng chuyện này, người ta còn đang gọi luật sư lớn tới giúp tôi viết... viết đơn kiện gì đó!”

Trương Vượng, người đàn ông trước nay nổi tiếng hiền lành, trong thời đại dữ liệu lớn cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, lần đầu tiên trong đời bịa một câu chuyện hoành tráng có đầu có đuôi:

“Thấy không, kia chính là luật sư Đường đấy. Đừng nhìn bà ấy lớn tuổi, cả thành phố này, mấy ông thẩm phán đều từng là học trò của bà ấy.”

“Bà ấy còn nói với tôi, tôi mà kiện mấy người, các người mỗi tháng phải trả cho tôi 1500 tệ tiền dưỡng già và chi phí thuốc men.”

Nói đến đây, ông còn không nhịn được rung rung cái chân:

“Bác sĩ còn bảo, chân lệch của tôi vẫn chữa được.”

Cơ mà ông già cỡ này rồi còn chữa cái gì nữa hả trời?!

Trương Bảo Giang suýt nữa đã thốt lên như thế!

Vãi nồi! (thật đấy, không phải tui c.h.é.m đâu nha – lời Editor)

Trương Yến Bình đứng phía sau suýt chút buột miệng.

Anh ta thầm nghĩ: “Chú Trương này ngày thường chẳng nói chẳng rằng, giờ mà bịa chuyện thì lời lẽ đan xen thật giả, đúng là… giống thiệt!”

Hèn gì con cái chú ấy ai cũng giỏi đóng kịch, di truyền mà ra!

Mà bà cụ Đường thì khác hẳn. Bà khoác áo phao màu hồng phấn, tóc chải mượt gọn gàng, kính gọng vàng, tai còn đeo đôi bông tai ngọc trai bóng loáng (nhìn là biết đắt tiền).

Bà nhìn ba anh em đang quay qua phía mình, mỉm cười chắc nịch rồi thong thả bước lên:

“Là thế này, bình thường thì thân phận của tôi cũng không cần phải lặn lội xa xôi thế này, quê các người lạnh c.h.ế.t đi được.”

“Nhưng tôi vẫn đến. Vì sao ư? Chắc mấy người cũng biết, đây là một trường hợp điển hình.”

Lời nói vừa buông, ba anh em không khỏi xao động, đủ thấy họ không phải không hiểu chuyện.

Chỉ là… vì lợi ích quá hấp dẫn, mà bọn họ lại quá “gan lỳ”.

“Yêu cầu về mức trợ cấp dưỡng già cũng là tôi đưa ra, các người xem, căn nhà này sắp sập tới nơi rồi, cần phải chi tiền sửa chữa.”

“Thân thể của người ủy quyền tôi cũng đã nhờ chuyên gia quen thuộc khám qua rồi…”

Bà Đường mà đã nói thì đừng nói là ba anh em kia, đến Tống Đàm cũng chưa chắc đỡ nổi.

Bà từ thể trạng của Trương Vượng kéo sang tinh thần của ông, rồi chuyển sang tương lai sự nghiệp học hành hôn nhân của từng đứa con, sau đó lại dẫn dắt sang những ảnh hưởng trên các diễn đàn địa phương, lên báo chí, c.uối cùng còn kéo thêm…

Dưới sức ảnh hưởng xã hội to lớn đó, ba anh em họ mỗi tháng phải trả tổng cộng 2476 tệ (vâng, có cả lẻ nữa nhé!).

Thao Dang

Nói chung, bài bản, trông rất thật!

Chỉ riêng cái khí chất ấy thôi! Không phải mấy bà già quê mùa nào có được! Lại thêm sự tự tin đậm chất người thành đạt...

“Hừ!” Ba anh em nhìn Trương Vượng đầy oán hận, người cha này là thật sự muốn hủy đời con cái luôn rồi sao?!

Trương Vượng chẳng hề nao núng.

Không ai nhận ra rằng, thực ra chân ông đang hơi run, một ông già mà chỉ nhờ xem Douyin học lỏm vài video “phản công kịch tính”, rồi nhớ lấy mấy câu thoại để đời… đến thế là quá đỉnh rồi…

Đương nhiên, hôm nay là một lần phát huy vượt mức bình thường.

Thật ra, ông đã chuẩn bị tinh thần, chờ bọn họ bị hù cho phát khùng, thì sẽ cầm cây gậy tre ở góc tường lên mà vung cho một trận!

Đánh xong, tính chuyện dưỡng già sau, chắc bọn nó cũng không dám đến gần ông nữa, có khi còn tránh ông thật xa để khỏi phải móc tiền...

Đấy, chính là giới hạn cao nhất mà một người “hiền lành” có thể nghĩ tới!

Nào ngờ, bà Đường này, có việc thật là “chơi tới bến”!

Lúc này, không rõ là câu nào trong cả tràng lý lẽ của bà đã trở thành “giọt nước tràn ly”, chỉ thấy Trương Bảo Giang là người đầu tiên bùng nổ:

“Ông thiếu tiền hả?! Thiếu cái con khỉ ấy!”

Anh ta chỉ thẳng mặt Trương Vượng, gào lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Còn đòi trợ cấp mỗi tháng hơn hai ngàn? Ông đúng là cha ruột của tôi, sao ông không dám nói với người ta là ông bán củ sắn dây lời cả mười, hai mươi vạn rồi?!!”

“CÁI GÌ?! Mười, hai mươi vạn?!”

Bảo Lan là người đầu tiên mất bình tĩnh, chẳng phân ai địch ai ta nữa:

“Anh Hai! Thảo nào anh hết nói không cần nhà không cần đất, lại gấp gáp vội vã về lo chuyện, thì ra là định bụng độc chiếm số tiền đó!”

Cô ta dứt khoát nói luôn:

“Tôi nói cho anh biết, đừng hòng!”

Trương Bảo Hà cũng mắt đỏ ngầu:

“Anh Hai, anh đúng là lòng dạ đen tối! Còn cha nữa! Cha có mười mấy hai mươi vạn mà giấu chúng con!”

Ờm...

Cả nhà họ Tống, kể cả bà cụ Đường đều cạn lời.

Ra là ba người họ tranh cãi to đến mức cả nửa ngọn núi cũng nghe thấy, không phải vì hai mươi vạn này...

Vậy thì họ tranh cái quái gì vậy trời?!

Lúc này, không ai lên tiếng giải thích rằng đây chỉ là chuyện vài ba vạn bạc, nhưng không ngăn được bà Đường nắm ngay được điểm mấu chốt:

“Là thế này, chắc các người không biết, mảnh đất trồng sắn dây thuộc quyền sử dụng của cha các người, đã được cho thuê dài hạn 50 năm cho nhà họ Tống với mức giá 300 tệ/mẫu/năm, bao gồm luôn cả phần củ sắn.”

Bà quay đầu, như để xác nhận thông tin:

“Phải không nhỉ? Tôi nhớ các cháu nói là hợp đồng ký từ đầu năm, bản sao lưu còn ở văn phòng thôn.”

Tống Đàm lập tức gật đầu: trí nhớ bà cụ đúng là ghê gớm thật, chỉ nghe qua mấy câu mà nhớ kỹ thế luôn!

Cái gì cơ?!

Đất và củ sắn… không phải của mình nữa?!

Sét đánh ngang tai, khiến ba anh chị em nhà họ Trương rơi thẳng từ mây xanh xuống đất cứng. Đặc biệt là Trương Bảo Giang, người tính toán sớm nhất, thậm chí đã nghĩ kỹ phải tiêu tiền như nào, giờ…

“Không thể nào… không thể nào…”

Anh ta trợn trừng mắt nhìn Trương Vượng, đỏ mặt tía tai:

“Cha gạt con đúng không? Mảnh đất này sinh lời cả mười, hai mươi vạn tệ, sao cha có thể cho thuê với giá rẻ mạt vậy được?! Cha nhất định đang nói dối con!”

Phía sau, Trương Bảo Hà và Bảo Lan vẫn còn choáng váng, đầu óc cứ lặp đi lặp lại giữa con số mười, hai mươi vạn và khoản trợ cấp 2000 mấy tệ mỗi tháng, hoàn toàn chưa hoàn hồn.

Trương Vượng hé môi, vừa định nói gì thì Tống Đàm đã thản nhiên chỉ ra mảnh đồi trước mắt có thể thấy từ cửa:

“Thế anh nói xem, nếu đất đó không cho tôi thuê, thì chiếc máy xúc đang làm việc trên đồi đó là ai thuê hả? Mỗi năm chẳng lẽ là anh thuê cho cha anh à?”

Vâng, là anh chàng Tôn mấy hôm trước nhận làm công nhật hai ngày, đang giúp xới đất trên đồi.

Ầm!

Câu nói như một cú giáng mạnh vào đầu Trương Bảo Giang!

Là anh hai, anh ta hiểu rõ hoàn cảnh và tính cách của cha mình nhất. Cái máy xúc mà hễ động vào là tốn cả nghìn tệ mỗi ngày, ông già đó mà chịu bỏ tiền ư? Có mà dùng tay đào còn hơn ấy chứ!

Mặt anh ta tái mét, môi cũng run rẩy, n.g.ự.c đau âm ỉ như bị đè nén.

Lúc này, bà Đường lên tiếng kịp thời:

“Giấy trắng mực đen, tôi chẳng bịa đặt gì cả. Vừa hay mấy người đều có mặt ở đây, thôi thì ký tên điểm chỉ, chấp nhận đề nghị dưỡng lão đi.”

Bà cụ mỉm cười rạng rỡ:

“Đừng lo, soạn thảo cái thỏa thuận ấy nhanh lắm!”

~~~~~~~~~

Lời tác giả:

Toàn bộ nội dung là hư cấu, bà Đường nói quá lên thôi. Xin đừng áp dụng vào thực tế.

Tống Đàm: Tôi còn chuẩn bị tinh thần là phải cho bọn họ một trận cơ mà.

Bà Đường: Thô tục! Đánh nhau với đám bọ hung có gì hay ho? Chúng ta là người có học, chiến thắng không cần đổ m.á.u, một lần dọn sạch gốc rễ!

Chú Trương: Thì… thì ngay từ đầu nói rõ luôn có phải đỡ không.

Bà Đường: Xì! Không phá tan phòng tuyến, thì sao khiến bọn chúng khắc cốt ghi tâm được chứ?!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com