Chưa kịp viết xong bản thỏa thuận, ba anh chị em đã bắt đầu muốn rút lui.
Thấy thế, Trương Vượng liền vớ ngay cây gậy dựa tường mà đập thẳng tới!
Ông biết thừa, nếu không ra tay nhanh thì bọn họ chạy mất!
“Đồ súc sinh!” Một gậy giáng thẳng vào nửa mặt của Trương Bảo Giang, chấn động tận gò má và chân răng, đau đến mức người đàn ông cao hơn mét bảy kia tức thì rơm rớm nước mắt.
Nước mắt chưa kịp rơi, toàn thân đã ăn trọn một trận mưa đòn giòn tan!
“Đồ súc sinh vô lương tâm!”
Thao Dang
Đến lượt Trương Bảo Hà, số hưởng hơn chút, gậy tuy giáng lên ống chân qua quần giữ ấm dày cộp, nhưng cũng khiến anh ta hét to một tiếng “á” rồi quỳ rạp xuống đất, tiếp đó là một loạt đòn tới tấp vào lưng.
Tới lượt Bảo Lan, tay Trương Vượng run rẩy, nhìn cô ta vừa gào vừa né, mà nước mắt ông cũng trào ra:
“Tôi gây nên nghiệp gì đây trời ơi!”
Ngay lúc ấy, Tống Đàm đã giật cây gậy trong tay ông đi, rồi nhanh chóng đưa qua một cây khác mảnh hơn. Bên tai vang lên một tiếng dỗ dành:
“Chú Trương, đừng thấy chị Bảo Lan lớn tuổi rồi mà lỡ tay đánh hư đấy… cái này đầu làm bằng nhựa, đánh không đau đâu, chú cứ mạnh tay cũng chẳng sao.”
Người đang giận mất lý trí làm gì còn bình tĩnh.
Thấy cái gậy nhẹ tay, Trương Vượng không nghĩ ngợi nhiều, thuận tay cứ thế giáng lên đầu mặt Bảo Lan một trận tơi bời!
Quả thật, đầu gậy là cái vá nhựa lớn, đánh thì không quá đau nhưng lại để lại dấu, tuy không nguy hiểm nhưng…
Bảo Lan gào lên thảm thiết, cảm nhận từng mảnh vụn khô từ đầu cái vá bay tung tóe dính lên tóc, lên cổ, lên mặt, lên người cô ta, khiến cả người phát điên:
“Cha! Cha ơi! Có gì từ từ nói, sao cha lại dùng cái vá múc phân thế này?!”
Sân nhà vốn nhỏ, rào tre bao quanh, cũng chẳng dễ mà thoát ra được.
Huống hồ cửa còn đang bị nhóm Tống Đàm đứng chắn, đừng nói là thân thể, chỉ ánh mắt hóng chuyện thôi cũng đủ chặn hết đường rút!
Cả nhóm chạy vòng quanh sân, Trương Vượng đánh ai bắt được, đánh như mưa, ba anh chị em vừa đau vừa suy sụp. Ngẩng đầu lên thì mặt mũi đã sưng vù, nước mắt nước mũi đầy cả mặt.
Lúc này Trương Vượng mới sực tỉnh, nhìn lại thứ Tống Đàm đưa cho mình, chính là vá múc phân trong nhà dùng để xúc phân khô thường ngày.
Nhà ông dùng nhà tiêu khô, loại tiêu đất truyền thống. Hố phân lâu ngày đầy ứ, phải dùng cái vá dài này xúc từng gàu ra.
Cái vá là cán dài, đầu gắn một gáo nhựa to.
Dạo gần đây ông không có nhà, nên phân trong đó đã khô, nhưng dù khô thì…
Không thấy ba anh chị em giờ quỳ dưới đất khóc rống à? Mà mấy người nhà của họ thì rúm ró co cụm một góc như bầy c.h.i.m cút.
Bị đánh thì cũng thôi, chứ bị đánh bằng cái vá múc phân thì đúng là nhục tới óc!
Trương Vượng hơi nhếch môi, c.uối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, bao uất ức tích tụ suốt nửa năm qua phút chốc tan biến sạch!
Thậm chí tinh thần ông còn sảng khoái hẳn lên, ném cái vá sang một bên, hừ lạnh một tiếng:
“Muốn thì các người đưa tiền phụng dưỡng, mỗi nhà một tháng, tôi ở luân phiên từng nhà cho các người ‘phục vụ’. Đến lúc tôi c.h.ế.t rồi, nhà đất ruộng vườn muốn chia thì chia đều!”
“Còn không muốn…”
Ông liếc qua bà Đường đang kinh ngạc, dẫu sao cái vá múc phân kia đúng là mở mang nhận thức về chiến thuật dân gian rồi.
Lúc này Trương Vượng tinh thần lên cao:
“Bà luật sư Đường mấy hôm trước đã dẫn tôi lên thành phố làm xong công chứng rồi. Tôi c.h.ế.t rồi, nhà cửa tài sản không dính dáng gì tới các người cả!”
“Giờ thì, các người có nhận tôi là cha hay không?!”
Bà Đường âm thầm gật gù, ông già này thật ra cũng khôn ngoan lắm.
Bà rõ ràng là “luật sư tạm thời”, mọi chuyện đều nằm trong phạm vi chuyên môn nghề nghiệp, nhưng ông lại dồn hết trách nhiệm lên đầu bà, vừa tránh cho nhà họ Tống bị oán trách là xen vào chuyện nhà người khác…
Rất khá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bà rất thích làm việc với người thông minh như vậy.
Ba anh em nhà họ Trương cũng nghĩ giống nhau, nhất là bà cụ kia, bà già này quen biết rộng vậy, lỡ như là luật sư m.á.u lạnh, tới lúc đó dám bắt họ ra tòa lãnh án thì sao?!
Còn cái gọi là "tiền phụng dưỡng" ấy à, càng không có cửa!
Một tháng hơn 2400 tệ, họ không biết có hợp lý không, nhưng bà già ấy lại lôi ra nào là tổn thất, nào là bồi thường, nào là tiền thuốc men, nghe đâu ra đấy.
Nghĩa là, ba anh em họ mỗi người phải góp hơn 800 tệ một tháng, mỗi năm mất toi hơn một vạn! Đã thế, còn phải luân phiên đón ông già về nhà ở mỗi hai tháng một lần…
Dựa vào cái gì chứ?!
Chỉ để sau này chia nhau ba bốn vạn tệ à? Mà nhìn ông cụ tay chân lanh lẹ, đánh người mạnh như vậy, sợ không sống thêm một hai chục năm nữa ấy chứ…
Một hai chục năm, phụng dưỡng kiểu này thì mỗi người tốn cả trăm ngàn!
Nghĩ tới đó, thà không nhận còn hơn!
Ba anh em lê lết bò dậy, mặt mày bầm dập, rồi lủi thủi rút ra ngoài, vốn định quay đầu buông mấy câu độc miệng kiểu như “sau này đừng cầu xin tôi nữa”…
Nhưng nhìn cái vá múc phân trong tầm tay Trương Vượng, lại liếc đến mặt mũi sưng vù đau nhức của bản thân…
Ba người đứng ở cửa sân, hung hăng quay đầu lại hét:
“Không nhận thì không nhận!”
…
Đợi sân nhà yên tĩnh trở lại, giáo sư Tống thở dài:
“Đánh nhẹ quá rồi!”
“Cũng tạm.” Bà Đường bình tĩnh nói: “Phải phân rõ mâu thuẫn chính và phụ, xác định được mục tiêu c.uối cùng là gì, rồi xem phương án nào đạt được mục tiêu…”
Bà nhìn Trương Vượng:
“Yêu cầu đầu tiên của ông chẳng phải là khiến tụi nó đừng quay lại làm phiền ông nữa sao? Đạt được rồi, thế là đủ.”
Đánh đúng là nhẹ tay thật, nhưng nhìn cái đám mê tiền kia, đánh nặng quá lỡ chúng phải nhập viện, lại có kẻ ranh ma mách nước, kiếm truyền thông lên khóc lóc kể lể chuyện cha già đánh con…
Phiền phức!
Giờ chuyện gia đình mâu thuẫn đã là điểm nóng dư luận rồi.
Dù đánh có nhẹ, Trương Vượng vẫn thấy vô cùng hài lòng. Ông lau mặt, thật tâm nhìn bà Đường:
“Bà chị quen biết nhiều người như thế, có thể nào rảnh dạy tôi chút không? Tôi muốn sửa lại di chúc…”
Nhà đất ruộng nương gì đó, sau này ai lo hậu sự, ai chở ông đi khám bệnh lúc già yếu… thì cho người đó.
Nhưng lần này ông khôn rồi, không nói cho ai biết cả.
Dù sao giờ ông có tiền, cứ lấy tiền mà tận hưởng đã!
Mai phải ra chợ mua ngay cái quần bông mới!
Rồi còn phải dựng cho bà cụ một tấm bia đẹp đẽ, dán bức ảnh thật chỉn chu lên đó!
Lúc này, Kiều Kiều nhìn cả nhóm người đang im ắng, bèn cầm điện thoại lên:
“Chú Trương, chú nãy đánh ghê lắm ạ! Con quay lại hết rồi nè, chú muốn xem không?”
Cả nhóm: …
Rồi ai nấy mắt sáng lên, đồng loạt móc điện thoại: