Ngô Lôi chẳng biết gì cả, anh ta đang lái xe ba bánh quay lại thu dọn đồ đạc thì nghe được chút tin tức bát quái do Trương Yến Bình kể lại.
[Ba anh em hiếu thuận cảm động trời đất, ông cha dùng vá múc phân dạy dỗ tận tình.]
Hở? Hả! Ớ… vãi, kích thích thật!
Anh ta ôm chăn c.uộn lại nhét vào túi nilon, lúc này mới lưu luyến ngoái đầu nhìn căn phòng mình từng ở, mang theo một bụng tin sốc mà luyến tiếc rời đi.
Kiều Kiều đang vừa mới trải một tờ giấy tuyên trắng tinh ra, thấy vậy liền tò mò hỏi:
“Ơ, anh Ngô Lôi, anh sắp đi hả?”
“Cũng không hẳn là đi.”
Ngô Lôi thở dài:
“Cũng tại cha anh, cứ nói mãi là anh ở đây không tiện, nói suốt ngày suốt đêm, ép anh phải dọn về trại chăn nuôi... ở đâu mà chả giống nhau cơ chứ!”
Ở nhà cô Út, sáng dậy ăn cơm tiện biết bao!
Trương Yến Bình thầm nghĩ: Tất nhiên là không tiện rồi!
Chỉ với cái đầu óc này, đi làm thuê thì chẳng có tương lai gì đâu, cha mẹ cậu đang cố vắt óc giúp cậu vạch ra một con đường đấy!
Nuôi bò nuôi dê tốt biết bao, công việc nhàn, lương cao, còn tốt cho sức khỏe, sướng biết chừng nào!
Nếu cứ ở đây, không thể trông coi bò dê ban đêm ở trại được, thì lấy đâu ra kinh nghiệm?
Cậu trai à, vẫn nên nghe lời cha mẹ đi! Trương Yến Bình già đời gật gù trong bụng.
Tuy Ngô Lôi có đủ thứ chưa tốt, nhưng anh ta có một điểm mạnh, đó là dù có lẩm bẩm, than phiền, không hiểu, thì vẫn nghe lời và làm theo.
Hồi xưa với Lệ Lệ là vậy, giờ đối với cha mẹ cũng thế.
Ngoại trừ việc chưa tích được tiền, thì còn lại đều ổn cả. Mà chuyện tiền nong cũng không sao, cậu Hai hiện tại đã tích cóp cho anh ta một khoản kha khá rồi.
Từ tháng Sáu đến giờ, mỗi tháng ít cũng có 2 ngàn tệ vào sổ, hơn 1 vạn nghe thì tưởng chẳng là gì, nhưng sống tiết kiệm, tiền là tích từ những khoản nhỏ mà ra đấy chứ!
Lúc này vừa thấy con trai về, mợ Hai vội vàng ra giúp dọn đồ, đúng là tình thương bao la của người mẹ!
Rồi còn vội sai bảo:
“Mau lên, hôm nay gió lớn nắng to, con đem phân bò ra đảo đều đi.”
Ngô Lôi mặt đơ như gỗ:
“Vâng.”
Đảo phân bò chẳng có kỹ thuật gì ghê gớm, mấy cái bể ủ to tổ chảng trước kia đã được chia thành từng ô riêng, mỗi ô đã tích ba ngày phân bò rồi.
Anh ta chỉ cần dùng xẻng đảo đều từ đầu đến c.uối, tốt nhất rắc thêm ít vỏ trấu giữa chừng.
Ngô Lôi mặc quần yếm da, loại có ủng liền thân, đeo găng cao su dài, khẩu trang và nón cũng không thiếu gì… Thật ra phân bò không hôi, nhưng khu đó toàn là bể ủ, dễ có mùi amoniac bốc lên từ chỗ khác, sơ ý một cái là bị “ướp hương” ngay.
Sau vài lần rút kinh nghiệm xương m.á.u, giờ thì anh ta đã học cách trang bị đầy đủ từ đầu đến chân rồi.
Anh ta vẫn không hiểu cái này học để làm gì, phân bò dinh dưỡng kém hơn phân gà, phân dê nhiều, chẳng thể lên men thành viên bán ra ngoài như người ta, cũng chẳng kiếm được lời gì, cùng lắm dùng trong nhà, ủ lên rồi bón xuống ruộng cải tạo đất thôi.
Dù gì cũng nhiều xơ mà!
Nếu không thì… nghe nói dùng để nuôi giun, như anh ta giờ đang đảo đảo cũng thấy được vài con giun đất.
Còn mấy đợt phân cũ trước thì đã khô rang hết rồi, tí nữa phải lấy xe rùa (xe cút kít) chở đi, từng bao từng bao chất lại ngăn nắp.
Vậy đến lúc đầu xuân bón lót sẽ tiện hơn nhiều.
Đang nghĩ ngợi thì thấy bố mình, Ngô Thành Hải, đẩy một xe rùa tới, bên trong toàn là phân bò tươi mới sản xuất, ướt rượt.
Trời lạnh rồi, bò không thích ra ngoài, mỗi ngày cũng chỉ dạo loanh quanh ngoài sân hai lượt, thời gian còn lại toàn nằm trong chuồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
So với mùa thu phải vừa đẩy xe vừa vác thúng đi lòng vòng cả sân để xúc, thì giờ phân bò đúng là dễ thu gom hơn nhiều.
Ngô Lôi thắc mắc:
“Phân bò này sao không đổ luôn ra chỗ ủ ạ?”
Bọn họ ở đây nào là đảo, nào là phơi, còn phải đóng bao, đường vừa sửa xong đã có ông chủ nghe nói chỗ này nuôi bò, đặc biệt gọi điện đến hỏi, một tấn bán được mấy trăm tệ lận đấy.
Không phải khỏe hơn à?
“Con thì biết cái gì! Con có làm ruộng đâu.”
Ngô Thành Hải đã quen với việc con trai không đáng tin, lúc này liền mắng cho một câu:
“Con không làm ruộng thì đừng có bày đặt phán xét kinh nghiệm của người ta… Con biết chuyện dưỡng đất khó thế nào không? Phân bò này tốt cho đất lắm đấy!”
Sau này mảnh đất to đùng trên núi của Đàm Đàm, đều phải bón phân bò mới trồng nổi rau đấy!
Chỗ đất hoang ấy phải dọn sạch cây bụi với đá mới trồng được, năm nay là năm đầu tiên, rau lên tốt là vì trong đất còn độ màu mỡ.
Nhưng trồng liền mấy vụ thì không ổn nữa, đất màu mỡ đến mấy cũng không chịu nổi bị vắt kiệt như thế, không thì mấy nghìn năm trước tổ tiên mình đã chẳng nghĩ ra cách canh tác luống ruộng làm gì!
Phân bò bán được mấy trăm tệ một tấn, nhưng đến lúc mua phân hóa học thì giá đâu còn như vậy.
Thằng con ngu ngốc này chỉ biết là ông làm việc cực nhọc, nhưng việc gì mà chẳng phải trả giá?
Mà nghĩ lại thì, rèn luyện một chút cũng tốt.
Bên này học kỹ thuật nuôi bò cho xong, sang năm nhà mình nuôi thêm mấy con, chỗ phân bò tích được để bón cho vườn nhà, tốt quá còn gì!
Ông nhanh chóng đổ xong một xe phân bò, còn phải lo dọn phân dê nữa, vội quay lại chuồng dê.
Vài chục con bò, hai ba tháng này dọn phân quả thật không ít!
Trong kho đã chất đống một ít phân đã ủ xong, vậy mà Ngô Lôi vẫn phải đảo mất mấy tiếng đồng hồ, mệt đến mức lưng đau mỏi nhừ mới xong.
Nhưng bên này bà mẹ vẫn không tha cho anh ta, lúc này đang đứng ở bể ủ phân dê mà gọi:
“Xong chưa đấy? Xong rồi nghỉ một lát thì qua bên này, đống này hôm nay phải ủ rồi.”
Phân dê không nhiều, tích cả bao ngày cũng chỉ được vài đống. Đống hôm nay rõ ràng là vừa mới gom đủ.
Lúc này mẹ anh ta xách một xô nước, bên trong là nước đường đỏ đã khuấy đều, rồi đổ vào bình phun lớn.
Vừa đổ vừa chỉ huy con trai:
Thao Dang
“Mau lên, rắc hết men ủ vào, rắc đều vào đấy nhé!”
Rồi lại dặn thêm:
“Xíu nữa nhớ tiếp nước trộn vào cho lắng xuống đấy!”
Ngô Lôi ngoan ngoãn đi đến, túm từng nắm lớn men ủ rắc lên, chờ mẹ từ từ tưới nước đường trong bình phun lên lớp phân dê.
Phân dê đang khô dần lại bắt đầu ẩm ướt trở lại, bị nước đỏ thẫm thấm ướt cả mảnh đất, nước chảy lênh láng. Anh ta không nhịn được thở dài:
“Mẹ ơi, chuyện tiếp nước này mẹ tự làm được mà, gọi con làm gì chứ?”
Bà mẹ không vui:
“Thì thấy con cắm đầu làm, định cho con nghỉ ngơi chút đấy chứ! Mẹ nghĩ con đảo phân bò cả buổi rồi, đống phân dê này mẹ tự trộn cũng được… Nhưng xem ra con vẫn chưa mệt.”
Vừa dứt lời, bà đứng dậy luôn:
“Thôi được rồi được rồi, con đảo tiếp đi! Ây da, vẫn là thanh niên như tụi con khoẻ thật, mẹ già này làm việc kiểu này đúng là không nổi rồi…”
Câu này nói ra… hè vừa rồi mẹ còn vác c.uốc to ở vườn rau, hì hục c.uốc cả ngày kia mà!