Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 935: Có tình có nghĩa có phân bò.



Tuy nhiên, một buổi lao động của Ngô Lôi tạm thời cũng không uổng phí.

Vì đến chiều tối, Tống Đàm đã gọi điện tới:

“Anh Ngô Lôi, tối nay qua ăn cơm thì nhớ mang theo hai bao phân bò nhé.”

Biệt thự đã xây xong, sân vườn trong ngoài cũng dọn dẹp gọn gàng, giờ nhà đã ở hơn nửa năm, Ngô Lan lại có thêm ý tưởng mới.

“Chỗ sát tường ngoài ấy cũng không thể để trống được. Con mang ít phân cải tạo đất đi, sau này mình trồng mấy cái hoa leo tường, cả một mảng lớn, nhìn đẹp biết mấy.”

Tống Đàm lặng lẽ nhìn đám hành, tỏi, rau mùi đang mọc dưới chân tường, không khỏi cạn lời.

Ngược lại, Kiều Kiều tò mò nhìn Ngô Lan, rồi lại nhìn bồn hoa, nói:

“Nhưng chị trước đó đã đào sẵn để trồng hoa rồi mà, là mẹ nói trồng mấy thứ hoa hòe hoa sói không bằng trồng ít rau, khỏi phải chạy ra vườn lấy mấy cọng tỏi.”

Vậy đấy, đừng nhìn nhà thì tường trắng ngói xám, biệt thự to đùng lưng tựa núi rừng bạt ngàn. Nhưng trước cửa thì... thực sự không có tí “cảnh quan” nào cả.

À không, có chứ.

Một cây anh đào.

Ngô Lan mặt không đổi sắc:

“Hồi đó mùa hè nắng nóng, trồng hoa nào sống nổi? Mà giờ gần Tết rồi, mới thấy trống trải đấy chứ!”

Hôm nay nhiệt độ 1-9 độ nhé! Hợp thời tiết thật?

Thôi thì hợp thì hợp. Tống Đàm bèn nói:

“Vậy con gọi trước cho anh Ngô Lôi, bảo anh ấy thuận đường mang hai bao phân bò về để cải tạo đất trước, sau này lúc trồng hoa thì bón thêm ít phân dê làm phân nền.”

Chưa đầy bao lâu, Ngô Lôi đã phóng xe ba bánh tới. Một cậu trai trẻ, đen nhẻm mà rắn rỏi! Bao phân bò to đùng vác thẳng lên vai:

“Để đâu?”

Tống Đàm chỉ bồn hoa dọc tường rào:

“Đổ chỗ này là được rồi.”

Anh ta không nói lời nào, vác bao phân xuống, xé miệng bao, ôm lên vừa đi vừa đổ, nhanh chóng rải đều một nửa bồn hoa.

Đến bao thứ hai thì khỏi cần hỏi, cứ thế vác đi rải tiếp phía còn lại.

Ngô Lan nhìn hành động ấy mà sững sờ, không khỏi thốt lên:

“Lôi Lôi bây giờ... thay đổi nhiều quá rồi đó!”

Nhớ hồi mới về nhà mình, cậu ta trắng trẻo, đầu óc nửa mùa, cả ngày chỉ lông nhông khắp nơi, chỉ tay năm ngón...

Giờ thì sao, nói làm là làm, việc nặng giao là làm luôn.

Không phải người ta nói "lao động cải tạo con người" đấy sao?

Tống Đàm đắc ý, tiện thể hỏi:

“Anh Ngô Lôi, chẳng phải nói là lúc ăn cơm thì thuận tiện mang qua sao? Sao lại chạy riêng một chuyến?”

Ngô Lôi thở dài, gương mặt lại mang vẻ từng trải như hồi còn hay chỉ đạo người khác:

“Lúc ăn cơm thay đồ rồi, mang phân qua không tiện. Giờ mang luôn, có mấy bước thôi, chạy xe mà.”

Dù phân bò đã lên men với dân quê chẳng có gì là bẩn, nhưng mà…

“Hay lắm! Anh Ngô Lôi nghĩ chu đáo thật. À đúng rồi, em thấy cậu mợ mặc đồ cũng cũ rồi, anh biết Điền Điềm đang giúp bọn em tìm mấy mẫu hàng hiệu giảm giá ở thành phố chứ? Anh có muốn dùng lương tháng này mua cho mỗi người một bộ không?”

Ngô Lan không khỏi liếc mắt.

Trong lòng nghĩ: Đàm Đàm đúng là... dụ dỗ thằng nhỏ này quen tay rồi! Áo khoác, áo gió đầy ra, chẳng phải vốn đã chuẩn bị cho mỗi người một bộ rồi sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Dù cậu mợ là đến học nghề, nhưng làm việc siêng năng cần cù, lại chẳng lấy một đồng công nào. Bây giờ thuê học việc cũng phải có lương đấy chứ!

Ngô Lôi nghĩ một chút:

“Được chứ, vậy em chuẩn bị đi, tiền thì trừ vào lương của anh.”

Biết nói sao nhỉ? Trước đây, muốn mua quần áo là còn phải cân nhắc đủ điều. Bây giờ mỗi tháng mua cái này cái kia, bị trừ lương hoài cũng quen rồi.

Giờ nghe Tống Đàm nói vậy, anh ta chẳng thấy có gì bất ổn, trái lại còn thấy nhẹ cả đầu.

Tống Đàm cũng vui vẻ nói:

“Được! Vậy chuẩn bị cho họ mỗi người một bộ áo khoác ba lớp, tiện cho việc chạy xe. Thêm hai cái quần bông da nữa… Ờ đúng rồi, có áo lông vũ chất lượng rất tốt nữa, hay là kèm luôn? Chỉ có điều hơi mắc.”

Cô sắp xếp kỹ càng như thế, Ngô Lôi suy nghĩ một chút, cũng chẳng thấy có vấn đề gì nên gật đầu:

“Tiền lương đủ không? Không đủ thì trừ tháng sau.”

Tê! Trương Yến Bình bên cạnh nghe mà mặt mày vặn vẹo.

Anh ta nghĩ: Mình đây còn là họ hàng ruột thịt nhé, sao mà khác biệt về tư duy trời sinh nó lại to đến vậy? Kiểu người như cậu ta mà đi làm thuê, chắc mai mốt bán cải thảo cũng bị dụ góp tiền cho ông chủ mua ma túy quá!

Quả nhiên nét mặt của Tống Đàm cũng hơi cứng lại một giây, sau đó lại bật cười:

“Anh Ngô Lôi ca, anh đúng là hiếu thảo, nhưng yên tâm, đây toàn là giá buôn cả đấy, chắc chắn là đủ.”

“Hai bộ này mua coi như quà Tết, tháng sau anh ráng tiết kiệm, đến Tết cầm ít tiền tiêu vặt trong tay cho thoải mái.”

Ngô Lôi nghe vậy, càng thêm hào khí ngút trời:

“Không sao! Anh lại không phải con của chú Trương... Cha mẹ anh còn thiếu gì thì em cứ xem rồi mua cho… Ờ đúng rồi, bạn anh lần trước không mua được bột sắn dây, hỏi anh có thể nhờ lấy giúp hai cân không…”

Tống Đàm chớp mắt: chú Trương đã gửi cho nhà mình 100 cân bột sắn dây, bảo để dành làm quà biếu. Nhà mình ăn thì đâu có hết, vốn cũng định chia cho người thân bạn bè…

Thao Dang

Thế là cô nhiệt tình đáp:

“Em cũng định nói với anh nè, anh lấy luôn hai cân cho cậu mợ, hay là cũng trừ vào lương luôn nha?”

“À đúng rồi, bạn anh là người đưa anh về hôm trước ấy hả? Người đó tốt ghê nhỉ…”

Dù nhìn có vẻ đi cùng hai người phái đoàn mua sắm gì đó khí thế lắm, nhưng cũng chẳng thấy ký kết đơn đặt hàng nào cả, mà cũng đúng, bây giờ ai cũng chuộng liêm khiết, rau nhà mình giá cao như vậy, không đặt hàng cũng dễ hiểu thôi.

Tống Đàm nghĩ ngợi:

“Gần đây nhiều người quen hỏi quá, em đều nói là hết hàng cả. Nhưng bạn của anh thì khác chứ, anh lớn vậy rồi mà có một người bạn thân đã là quý lắm rồi, em không thể để anh bị mất mặt được.”

Thật sự là rất không dễ dàng mà, người hai mươi ba mươi tuổi rồi, mà bạn bè thân thiết cũng chỉ có một người! Còn là quen nhờ bạn gái cũ nữa chứ…

Cô thành khẩn nói:

“Em lấy riêng cho anh ba cân theo giá buôn, anh tự tính toán mà sắp xếp nhé!”

Trương Yến Bình ba cân, Tần Quân ba cân, giáo sư Tống năm cân, còn có cô Hai, dì Cả ở thủ đô…

Vậy là đủ rồi!

Ngô Lôi xúc động vô cùng, anh ta tuy không biết nhiều, nhưng đúng là biết đồ nhà mình rất đắt khách!

Lúc này anh ta gật đầu mạnh mẽ:

“Được! Tất cả nghe em hết! Nhà anh giữ lại một cân thôi, hai cân kia em đừng đưa anh, gửi giúp anh qua chuyển phát luôn đi! Địa chỉ và tiền gửi mai anh gửi qua cho.”

Cha mẹ anh ta không thích ăn mấy món dẻo dính như vậy, đem đi biếu cũng không có áp lực gì.

Tống Đàm thì nghĩ bụng: Giá buôn đã ưu ái rồi, sau cùng là quà của cậu mợ hay của Ngô Lôi nhỉ…

Cùng lắm thì… trừ vào lương!

Cô gật đầu khen ngợi:

“Anh Ngô Lôi, anh thật sự là người có tình có nghĩa!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com