Bữa trưa hôm đó, món củ cải trộn chua cay giòn sần sật, cực kỳ được ưa chuộng, ngay cả bà Đường cũng không nhịn được ăn thêm mấy đũa, bụng no căng, phải đi dạo quanh phòng cho tiêu.
Nhưng mà cũng không thể trách bà, bởi ông chú Bảy lên thực đơn quá khéo, giữa mùa đông giá rét, người thì suốt ngày sưởi ấm trong nhà vốn đã thấy nóng bức, ấy vậy mà lại dọn lên món củ cải trộn mát lạnh giòn rụm!
Củ cải được ngâm qua nước muối, màu xanh trong mướt, thêm tí ớt, tỏi băm, giấm trắng, dầu mè, rồi rưới thêm ít dầu nóng lên trộn đều, mùa đông mà ăn món này, chua cay tê tê, kích thích đến chảy nước miếng.
Vậy nên, dù bà cụ nhỏ xíu kia có chê cái chậu inox đựng rau hơi thô, thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tốc độ gắp của bà cả.
Ăn no rồi, lại liếc nhìn đám củ cải đang phơi ngoài sân, không nhịn được lại hỏi:
“Củ cải muối… bao giờ thì ăn được vậy?”
Dưa muối thì bà đã ăn nhiều, củ cải ngâm lát bà cũng từng thử, nhưng loại củ cải nguyên củ vừa vớt ra từ vại muối to thế này, thì đúng là chưa từng nếm thử, không biết mùi vị ra sao?
Nghĩ tới đây, dù bụng vẫn còn no căng, mà nước miếng đã lại bắt đầu tiết ra rồi…
Kiều Kiều “à” một tiếng, nhìn ra sân rồi nói:
“Chưa muối đâu ạ, chắc phải ngâm một tháng mới ăn được.”
Một tháng lận…
Bà cụ nhỏ xíu quay người đi một vòng, nhìn cái váy len rộng thùng thình trên người, thật sự là phải vận động tiêu thực một chút.
Thế là bà chủ động lên tiếng:
“Giờ cũng hơn 12h rồi, khi nào đi hái quýt đây?”
Vừa dứt lời, liền nghe Lý Lan Hoa từ ngoài ngõ gọi vọng vào:
“Ngô Lan! Ngô Lan… xong chưa? Xong thì mình đi thôi!”
Cả người hùng hổ chạy tới, túi áo khoác nhồi đầy mấy cái túi ni lông to, mắt thì dán c.h.ặ.t vào cái xe ba bánh màu đỏ sẫm đậu trước sân:
“Bọn mình đi xe được không? Không thì mấy quả quýt mang sao về được? Chắc tôi lại phải chạy về lấy xe máy.”
Tất nhiên là phải đi xe rồi!
Khu họ ở là vùng núi, khoảng cách giữa các làng vốn đã xa, từ nhà này ra tới đồi đá đó ít nhất cũng phải hơn một tiếng đi bộ!
Ngô Lan mau lẹ leo lên xe ba bánh:
“Lên xe nào! Cô giáo Đường, Đỗ Mai, thím Liên Hoa… Mau lên! Lan Hoa, chị đỡ cô giáo Đường một tay nhé!”
Xe ba bánh này phần thùng phía sau rất rộng, dù ai nấy đều mặc áo bông dày cộm, nhưng lên xe vẫn thoải mái thừa chỗ.
Chỉ có một điểm dở là… không có chỗ ngồi. Bà Đường ban đầu còn muốn giữ dáng chút, nhưng xe vừa nổ máy, đà đẩy một cái là bà vội vàng bám c.h.ặ.t lan can.
Nhìn quanh thì… thôi rồi, ai nấy đều quá rành chuyện, người trước người sau bám lan can, rồi ngồi xổm thẳng luôn dưới sàn xe.
“Không sao đâu bà Đường, cứ ngồi xổm như này đi, chắc lắm! Mà cũng đâu ai nhìn!”
Ở chung đã lâu, Ngô Lan hiểu rõ tính bà Đường, lời nói cũng khéo léo bắt trúng chỗ.
Bà Đường chỉ còn biết cười khổ:
“Không phải là tôi sĩ diện đâu, mà là… trưa nay ăn nhiều quá, giờ mà xổm xuống thì xổm không nổi.”
Đúng là phải tạo dáng, đặt bụng phệ cho có chỗ, rồi mới ngồi xổm được.
Vừa dứt lời, thấy bên cạnh Đỗ Mai cũng hơi dịch người đổi tư thế, thấy mọi người nhìn sang thì ngượng ngùng nói:
“Tôi cứ tưởng chỉ có mình tôi ăn nhiều…”
Lý Lan Hoa thấy vậy không khỏi ghen tị:
“Nhà mấy người nấu ăn đúng là… Lần trước Thiên Vũ nhà tôi được ăn một bữa, tới giờ vẫn nhớ mãi đấy.”
Nhắc đến Chu Thiên Vũ, Ngô Lan theo phản xạ muốn mím môi cười, môi vừa nhếch đã vội tỉnh lại, lập tức lái chủ đề:
“Tôi nghe nói năm nay giao thừa không được nghỉ, Thiên Vũ nhà chị có về được không?”
“Về được chứ!” Lý Lan Hoa có vẻ vui:
“Việc nó làm là trong ngành giáo dục mà, Tết nhất ai còn học hành gì, nói là nếu giành được vé thì 27 tháng Chạp sẽ về.”
Nhưng nuôi con đúng là chuyện chẳng bao giờ hết lo, trên mặt bà nở nụ cười, mà trong mắt lại ánh lên ưu tư:
“Chỉ là… Thiên Vũ sau này biết phải làm sao đây?”
“Làm sao là làm sao?” Bà cụ nhỏ xíu bên cạnh lập tức vểnh tai, mắt sáng rỡ.
Vẫn là ở quê tốt thật!
Chuyện thú vị quá trời!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chứ ngày xưa ở trong khu tập thể cán bộ, người ta nói chuyện, tám chuyện còn né mặt bà, chán c.h.ế.t đi được.
“Còn có thể sao nữa?” Lý Lan Hoa thở dài, ba câu đã nói rõ:
“Làm việc mấy năm rồi, mà chẳng để dành được đồng nào. Mỗi tháng kiếm được hơn một vạn, c.uối cùng cũng chỉ đủ tiêu xài cho bản thân thôi.
Bà Đường, mấy người đều là người có học có hiểu, cô nói thử xem, nó mà không mua nổi nhà ở thành phố Bắc, cứ mãi đi làm thuê như thế, có đáng tin được không?”
Chuyện này ấy à…
Bà Đường nhìn từ ngoài thấy rõ:
“Nếu thu nhập tháng hơn một vạn mà ổn định, thì chứng tỏ công việc cậu ấy cũng đã quen tay quen việc rồi, có thể trụ được ở thành phố lớn, thì quay về thị trấn nhỏ làm gì?
Ở đó nhiều cơ hội, khả năng phát triển cũng cao, tầm nhìn cũng mở rộng…”
“Nhưng mà nó không tiết kiệm được tiền!” Lý Lan Hoa sốt ruột:
“Dù cơ hội tương lai có ra sao, giờ mà không tiết kiệm được, tôi thấy đấy mới là chuyện lớn!”
Thì… cũng đúng.
Bà Đường gật đầu thừa nhận:
“Có tiết kiệm thì mới có tự do ở một mức độ nhất định. Càng có tích lũy, mức độ tự do càng cao.
Nếu hai năm nay thật sự không để được đồng nào, thì rõ ràng là có vấn đề trong cách quản lý tài chính cá nhân.”
Lý Lan Hoa ngớ người ra.
Ờ thì…
Không hổ là người có học, nói chuyện đúng là cao hơn người thường một bậc!
Nói mấy câu đã dắt hết suy nghĩ sang hướng khác!
Thao Dang
Bà càng nghiêm túc, hỏi rất chân thành:
“Tôi thì không hiểu mấy cái gọi là ‘quản lý tài chính’ đâu, chỉ thấy nó tiêu hết sạch tiền, nên mới nghĩ hay là kêu nó quay về tìm việc làm đại, ít ra nếu mua nhà trong thành phố nhỏ này, vợ chồng tôi cố cắn răng cũng lo được tiền cọc…”
Rồi lại thở dài:
“Nó cũng có tuổi rồi, cũng phải tính đến chuyện lập gia đình rồi chứ…”
Bà Đường lắc đầu:
“Không dễ đâu!”
“Chi phí sinh hoạt ở Bắc Thành dù cao, nhưng một người độc thân, mỗi tháng hơn một vạn mà không để dành được gì, thì vấn đề chắc chắn nằm ở quan niệm tiêu dùng.
Với tình hình đó, dù có về lại Vân Thành, mà lương ở đây chỉ bằng 1/4 ở thành phố lớn, nhưng nếu thói quen tiêu tiền không đổi, thì về đây cũng vẫn… không có tiền.”
“Cô đừng nghĩ đến chuyện trả cọc làm gì, trước hết phải xem làm sao đổi được cách tiêu xài của cậu ấy đã.”
Nói rồi, bà Đường lại liếc Lý Lan Hoa một cái.
Có vài câu bà không tiện nói ra, nhưng trong lòng lại rõ như ban ngày.
Mấy hôm nay đi quanh làng, bà phát hiện nhà nào trồng củ cải, cải bẹ trước sân sau vườn cũng tốt cực kỳ.
Lá tươi mơn mởn, dù biết đông này đem bán giá cao, thì nhà nào cũng vẫn không kìm lòng được, phải cắt vài cây đem về ăn trước đã.
Cho thấy việc Tống Đàm c.ung cấp giống cây từ ban đầu là một hướng đi rất đúng đắn và nhiều tiềm năng.
Trong tình hình như vậy, chỉ cần có đất, chịu khó làm việc, sau này chắc chắn không thiếu tiền.
Dù sao thì con cũng không muốn về, vậy thì cứ để nó tha hồ thử thách bản thân bên ngoài đi.
Cha mẹ ở nhà trồng rau trồng quả, chưa biết chừng thu nhập còn cao hơn cả nó ấy chứ!
Còn về cái gọi là quan niệm tiêu dùng của Chu Thiên Vũ ấy mà…
Hầy, không chịu nghe thì dù nói trăm lần cũng vô ích.
Chờ đến khi lớn tuổi rồi, tự khắc sẽ hiểu thôi.
~~~~~~~~
Lời tác giả:
Tiết kiệm – thực sự rất quan trọng!!!
Nếu tiêu hoang quá, hoàn toàn không để dành được gì, thì hãy chuyển cơn nghiện mua sắm sang vàng bạc thử xem. Mua nữ trang đeo chơi, đến khi cần tiền thì bán ra, coi như bỏ tiền mua niềm vui vài năm, rồi còn thu lại được chút vốn.
Vừa thỏa mãn chi tiêu, lại không đến mức trắng tay không còn xu nào.