Nhắc đến tương lai của con, Lý Lan Hoa im lặng một lúc, mãi cho đến khi Đỗ Mai từ xa nhìn thấy những quả vàng óng ánh treo lủng lẳng trên đám cây thấp xanh mướt phía trước, bèn gọi to:
“Đó là cây quýt à?”
Tuy nhìn xa không rõ, nhưng Ngô Lan cũng đoán được, vùng này mà còn có cây gì ra quả vào mùa này, ngoài quýt ra thì chẳng còn giống nào khác.
Thế là bà gật đầu chắc chắn, rồi vặn tay lái:
“Hôm nay tôi phải hái nhiều chút mới được!”
Khu vườn quýt này nằm trên một sườn đồi thoai thoải, nhìn từ xa thì cây thấp lùn, nhưng lại gần thì cao hơn hai mét.
Tán lá xanh mướt như được đánh bóng, dưới ánh mặt trời càng thêm bóng loáng.
Quả quýt vàng óng treo chi chít trên cành lá, nặng đến nỗi làm nhánh cây oằn xuống, chẳng thể đứng thẳng nổi.
Nghe thấy tiếng động, từ trong sân có một bà lão khoảng bảy mươi tuổi còng lưng bước ra, thấy mọi người đến thì cười tươi:
“Hái quýt phải không? Mọi người cứ hái thoải mái, hái xong thì mang qua tôi cân.”
“Bà ấy nói gì thế?” Bà Đường cẩn thận hỏi nhỏ, Đỗ Mai cũng chẳng nghe ra.
May mà thím Liên Hoa cười đáp:
“Bà ấy bảo chúng ta cứ hái tự nhiên, lát nữa qua bà ấy cân là được, bà nói tiếng địa phương của thế hệ trước, lại còn lẫn lộn nữa, nghe không hiểu cũng không sao, có tôi đây rồi!”
Đỗ Mai thắc mắc:
“Bà lớn tuổi vậy rồi, trồng bao nhiêu quýt thế này làm gì? Con cháu trong nhà chẳng lẽ không lo phụ một tay?”
Vụ này Lý Lan Hoa biết, nên lại lên tiếng:
“Đây là con trai bà ấy trồng, nhưng lúc trồng cũng không nghĩ gì nhiều. Gặp đúng mùa này thì anh ta lại đang đi làm xa, nên chỉ đành để bà cụ xoay xở vậy thôi.”
Dù sao thì… bán có 1 tệ 1 cân, trông chờ kiếm tiền từ quýt thì đúng là… không hi vọng gì nhiều, ra ngoài làm thuê còn thiết thực hơn.
Cả nhóm nhìn đám cây quýt phía trước, cây nào cây nấy trông chắc khỏe, nhưng cành lá mọc loạn xạ, chẳng được cắt tỉa gì, quả thì cũng mọc không đều.
Bà Đường lập tức quăng chuyện tám chuyện sang một bên, cả người như rơi vào khu hái trái cây của nông trại du lịch, (mà thực ra cũng chẳng khác mấy, chỉ là giá cả khác trời vực). Rồi bắt chước mọi người móc túi lấy bịch nilon ra, giũ mạnh giữa không trung:
“Tôi thấy túi này chắc đựng được 20 cân đấy!”
Ngô Lan cười ha hả:
“Cô giáo Đường, cứ hái thoải mái đi! Cô hái 100 cân cũng chỉ 100 tệ thôi mà! Tôi trả cho cô!”
Bà Đường sững người.
Ờ ha, trước kia đi nông trại du lịch, hái nho hay gì đó là 10 tệ trở lên mỗi cân, giờ đổi thành 1 tệ 1 cân, sao tự dưng lại tính toán mãi không ra nhỉ?
Nghĩ kỹ lại, một bao tải to đùng mới có 100 tệ!
Làm tròn thì cũng gần như miễn phí còn gì!
Bà phấn khởi giũ giũ cái túi:
“Không sao! Không cần cô! Tôi có tiền! Hôm nay tôi bao luôn cho cả nhóm!”
Mà Lý Lan Hoa đứng bên nhìn, bỗng như ngộ ra điều gì:
“Đây là cái gọi là ‘thói quen tiêu dùng’ phải không?”
Ai ngờ bà Đường lại nghiêm mặt:
“Không phải.”
Bà nghiêm túc nói, vẻ mặt rất “chuyên gia”:
“Tôi đây là quy hoạch hợp lý, tôi cần 100 cân quýt là có lý do!”
Nhưng mà… có lý do gì thì có, mỗi mình bà mà 100 cân, ăn bao giờ mới hết?
Lý Lan Hoa cảnh giác, nhắc nhở:
“Quýt này không gửi bưu điện được đâu nha! Phí ship đắt lắm, như kiểu mua đậu hũ mà trả tiền như mua thịt vậy!”
Bà Đường: …
Bà thật sự có ý định gửi đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng mà… tiền vận chuyển kiểu này đúng là hơi… ngu thật rồi…
Bà Đường lập tức chống chế:
“Làm sao có chuyện đó! Tôi không phải kiểu người như vậy nhé, tôi định nếu ăn không hết thì làm mứt quýt đóng lọ cơ!”
Đến lượt Ngô Lan ngớ người:
“Cô giáo Đường ơi, mình tự làm mứt quýt tốn lắm đấy! Cái hũ thủy tinh không cũng mất một tệ rồi, còn phải điều chỉnh lại cả dây chuyền đóng gói trên núi nữa, nếu cô thích ăn, mai để Tống Đàm mua cho cô, siêu thị bán sáu tệ một lọ, cũng có được hai ba múi quýt đó!”
Bà Đường: …
Rồi rồi, các người đúng là không biết lãng mạn là gì hết!
Lọ mứt quýt sáu tệ đó có linh hồn không chứ?!
Bà cụ nhỏ xíu tức đến phát cáu:
“Tôi chỉ tiện miệng nói vậy thôi! Thực ra tôi định dùng quýt để pha trà, vỏ quýt kết hợp với Phổ Nhĩ hoặc hồng trà Bảo Tháp, rất thú vị đấy!”
c.uối cùng cũng nói tới lĩnh vực mà đám kia không rành, Ngô Lan há miệng, muốn phản bác mà không biết nói sao, ngẫm nghĩ mãi mới gật gù:
“Được được! Pha trà thì tốt, hay đấy.”
Mọi người đang trò chuyện, bỗng thấy góc vườn có mấy cái sọt tre cũ kỹ, thế là vội thu gọn túi ni lông, mỗi người tản ra tự chọn một cây quýt mình vừa ý.
Bắt đầu hái!
Ôi chao, cây này nhiều quá đi mất, hái hoài không hết…
Sao mà quýt lại đậu trái nhiều thế cơ chứ!
...
Hái trái đúng là một việc gây nghiện, mọi người vừa nói cười vừa dọc theo từng gốc cây, chẳng mấy chốc đã lấp đầy sọt tre của mình.
Lý Lan Hoa thì lẩm bẩm tiếc nuối:
“Trời ơi! Ban đầu định hái có hai ba chục cân thôi, mà nhìn cái sọt này với đống bỏ túi ban nãy, chắc phải năm mươi mấy cân rồi!”
“Không sao!” Ngô Lan vội trấn an:
“Quýt này để được lâu, từ từ mà ăn. Nếu thật sự nhiều quá thì phần dư đưa cho tôi cũng được, nhà tôi đông người, ăn nhanh lắm!”
Câu này Ngô Lan không nói chơi.
Bà hái quýt lần này đặt mục tiêu cả trăm cân, thêm của Lý Lan Hoa mươi mười mấy cân chẳng là gì.
Lý Lan Hoa gật đầu:
“Được! Vậy tôi đi cân trước nhé.”
Thao Dang
Bà cụ ở sân bên vì tuổi đã cao, trong nhà đến một cái cân điện tử tử tế cũng không có, nên chỉ lôi ra một cái cân treo kiểu cũ không biết tồn tại từ năm nào, treo quả cân nặng trịch lên mà đòn cân còn chẳng nâng nổi.
Còn bên này, Ngô Lan vẫn đang cố thuyết phục bà Đường:
“Vỏ quýt pha trà mà uống được sao? Bà Đường, hay là mình nếm thử trước đã, đừng có gom nhiều quá.”
Bà Đường thì vô cùng kiên định:
“Tôi chỉ lấy mỗi túi này thôi!”
Vừa nói vừa cảm thán với Ngô Lan:
“Cái hương thơm tự nhiên của quýt kết hợp với hương trà, uống vào rất đặc biệt đấy, đúng rồi, tôi định dạy Kiều Kiều nữa, các cô cũng học luôn đi nhé?”
“Thôi thôi, học không nổi đâu ạ!” Ngô Lan từ chối ngay tắp lự, chắc chắn hơn bất kỳ ai:
“Tôi già thế này rồi, học cái gì nổi nữa? Với lại… trà đạo ấy à, chẳng phải chỉ toàn mấy trò màu mè như phim truyền hình sao? Kiều Kiều học cái đó được chắc?”
“Làm sao mà không được?” Bà cụ nhỏ xíu tự tin đáp lại:
“Các cô tìm cho Kiều Kiều một thầy giáo tốt như Tần Quân, tôi thấy ngày nào cậu ấy cũng dạy dỗ tận tình. Kiều Kiều bây giờ là trạng thái tốt nhất rồi đấy!”
“Nói gì thì nói, Kiều Kiều nhà mình đẹp trai như thế, các cô không tò mò xem khi cậu nhóc ngồi yên ổn pha trà, trông sẽ ra dáng đàn ông đến mức nào à?”
Bà Đường mỉm cười đầy mong đợi:
“Tôi dám chắc, còn khí chất hơn đám đàn ông bình thường nhiều!”