Bí thư Tiểu Chúc và bà Đường vừa nói xong, Tống Đàm lập tức động lòng rồi.
Hơn 30 mẫu đất, diện tích cũng đâu phải nhỏ. Mặc dù chỗ đó đám trà đã hoang tàn hết, không thể khôi phục, nhưng trồng cây thì đâu có ảnh hưởng gì.
Làm hẳn một vườn trồng hồng, trồng thêm mấy giống hồng hỏa tinh, dựng luôn một xưởng nhỏ sản xuất hồng khô…
Nghe thôi đã thấy ổn thỏa vô cùng!
Đến lúc đó, xưởng có thể tuyển thêm người ở làng Thạch Đầu Pha, vậy là giải quyết được bài toán nhân lực cho hơn 300 mẫu đất đang thuê luôn, một mũi tên trúng hai đích!
Nghĩ lại trước đây, bản thân nào là thuê núi, thuê đồi, thuê bãi sông… so ra, chỗ 30 mẫu này đúng là bé như cái mắt muỗi.
Nhưng… Tống Đàm giờ lại có thêm tham vọng rồi, nếu đã gần như gom hết đất của nửa cái làng Thạch Đầu Pha, sao không tính luôn việc gom cả mấy khoảnh đất có chủ lẫn vô chủ từ làng mình đến tận Thạch Đầu Pha nhỉ?
Chỉ có điều… thế thì không còn là mấy trăm mẫu nữa rồi. Tống Đàm tạm gác lại ý định đó, nghiêm túc nói:
“Được rồi, nếu giá cả hợp lý thì 30 mẫu này cứ bao luôn đi.”
“Tiện thể xem quanh đó còn mảnh đất nào lẻ tẻ gom vào luôn, sau này dựng xưởng sản xuất hồng khô cũng dễ tuyển nhân công.”
Bí thư Tiểu Chúc giơ ngón cái cái rụp:
“Quả nhiên cô thông minh! Cái bánh vẽ này mà vẽ ra rồi, xem còn ai dám lén lút làm càn!”
Gần Tết rồi, bí thư Tiểu Chúc tính tình dứt khoát, không dây dưa lằng nhằng, lập tức lại hùng hổ chạy lên làng Thạch Đầu Pha bàn bạc.
Trước Tết chốt xong chuyện dựng hàng rào, lắp camera. Sang năm còn bao nhiêu việc chờ: trồng cây, ghép giống, đủ thứ rối rắm!
Tắt điện thoại rồi, Tống Đàm quay sang giáo sư Tống, vẻ mặt chân thành tha thiết:
“Giờ đất nhiều, việc cũng nhiều, vậy chuyện quy hoạch trồng trọt cho năm sau…”
Giáo sư Tống liếc cô một cái, thở dài thật sâu:
“Tôi chưa từng gặp người nào chưa tập đi đã muốn bay như em! Ba trăm mẫu đất năm nay còn chưa lo xong, quay lưng cái lại ôm thêm cả đống nữa rồi.”
Bà Đường nghe thế thì “chậc” một tiếng, bày tỏ rõ sự không đồng tình:
“Ông đấy, đúng kiểu đầu óc giáo điều! Tống Đàm thế này mới là người làm ăn thực thụ. Lúc người ta còn chưa kịp tăng giá, có điều kiện thì cứ thuê cho xong. Để sang năm tiếng tăm lan xa rồi, không khéo giá đất đội lên trời ấy chứ!”
Thật ra giá cả cao chút cũng không phải vấn đề, không hợp thì thôi. Nhưng quan trọng là mấy thửa đất liền kề nhau, năm nay người ta cho giá này, sang năm lên giá, ai mà không thấy khó chịu?
Cái gọi là “người tranh nhau tấc đất” chính là vì mấy chuyện vặt vãnh kiểu này đấy.
Giáo sư Tống lại thở dài: “Tôi chỉ lo em bận quá, quay không xuể mà thôi …”
Tống Đàm càng ra vẻ thành khẩn:
“Thế nên em mới muốn hỏi thầy, có sinh viên nào đi thực tập, hoặc làm việc mà chưa được vui, muốn đổi không khí không? Năm sau rủ bọn họ tới nông trại vừa nghỉ dưỡng vừa hỗ trợ công việc ạ? Dù gì nông trại nhà em cũng là công ty đàng hoàng mà!”
Giáo sư Tống: …
Tốt lắm, Tống tiểu bá vương! Tưởng cô có tiền rồi sẽ sống nhân hậu hơn, hóa ra còn khéo bóc lột hơn cả hồi trước!
…
Trong lúc kéo qua kéo lại như vậy, thời gian cũng lặng lẽ trôi đi.
Ngày mùng 3, trời còn chưa sáng, Tống Đàm đã bật dậy dọn dẹp đóng gói, vừa thu dọn vừa dặn dò Kiều Kiều:
“Đến, đến đây! Loại nào chọn xong rồi thì bỏ vào mấy cái thùng này!”
Công việc thế này đúng là sở trường của Kiều Kiều!
Hí hửng xách giỏ chuẩn bị đi đóng thùng, đột nhiên quay đầu thắc mắc:
“Chị ơi, mang nhiều thùng vậy là nộp bài cho thầy à? Thế thầy có bị… ăn no đến đau bụng không?”
Trong đầu cậu: Đi thi = nộp bài tập; Giám khảo = thầy cô chấm điểm.
Mà nhìn kìa, chỉ riêng dâu tây đã bốn thùng, còn chưa kể dưa hấu, rau củ các loại…
Thầy cô ăn kiểu này có bị ngán không chứ?!
Tống Đàm phì cười:
“Có một nửa là mang biếu bạn bè rồi.”
Kiều Kiều chớp chớp mắt, linh quang lóe lên:
“Là cái người giúp chị ạ?”
“Đúng vậy,” Tống Đàm cười nói, giọng vô cùng thành khẩn, “Người ta giúp mình nhiều lắm, nên giờ lên thủ đô phải mang ít quà tỏ lòng cảm ơn chứ.”
Kiều Kiều nghiêng đầu, vẻ mặt ngờ vực:
“Nhưng mà… chẳng phải người đó mấy ngày nữa cũng về đây ăn tiệc sát trư thái à? Về rồi thì ở nhà ăn luôn không được sao? Sao còn phải mất công xách tới tận nơi vậy ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ơ… cái này…
Tống Đàm suy nghĩ một chút, c.uối cùng đành kiên nhẫn giải thích:
“Lúc đó chắc nhà mình bận lắm, tiếp đón không chu đáo thì ngại lắm. Với lại, dâu tây có bao nhiêu đâu, không lẽ lại thiên vị người này, bạc đãi người kia?”
Kiều Kiều lập tức hiểu ra ngay:
“Thiên vị với bạc đãi em học rồi! Em hiểu mà! Chị, em đi hái dưa chuột đây!”
Dâu tây mềm mỏng dễ dập, đương nhiên phải để sau cùng mới hái chứ!
Chờ đến lúc Trương Yến Bình và Điền Điềm kiểm tra lại đống “túi phúc lộc củ cải” vừa bán ra, Kiều Kiều đã hí hửng xách một giỏ đầy các loại nông sản từ nhà kính trở về.
“Cà chua, cà chua bi, dưa chuột, ớt…”
Trương Yến Bình nhìn đống này mà ngẩn người:
“Ơ, em hái ớt làm gì? Người ta là giám khảo nếm thử đấy!”
Kiều Kiều chớp mắt, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc:
“Giáo sư Tống nói là thi tuyển trái cây rau củ mà, cái gì ăn được thì phải mang hết chứ!”
Không những thế, cậu còn tự sắp xếp công việc đâu ra đấy:
“Chị ơi, dưới hầm còn khoai lang, có cần mang thêm không?”
“Còn cả đậu chua nữa nè, có cần lấy không?”
“Cải trên núi, củ cải các loại, mình cũng nên mang đi một ít chứ, đúng không chị?”
Suy nghĩ quá chu đáo khiến Tống Đàm nhìn đống thùng giấy mà thở dài: Đúng là chuẩn bị thiếu thật rồi!
Chưa kịp hoàn hồn, Kiều Kiều lại xách ra thêm một rổ… trứng gà.
“Nhà mình trứng gà cũng ngon lắm đó!”
Kiều Kiều tràn đầy tự tin.
Tống Đàm: …
Bảo bối à, ban nãy còn lo thầy cô ăn nhiều đau bụng mà, giờ thì lại xách trứng ra nữa rồi hả?!
Nhưng mà… nhờ vậy cô cũng được nhắc nhở: Những thứ như trứng gà, không tiện mang nhiều, có thể tách riêng để biếu Lục Xuyên trước.
Vậy là gom hết cả đống đồ, hành lý của Tống Đàm không thể nhét nổi vào ghế sau, đành phải chuyển hẳn ra thùng xe.
Cô còn cẩn thận chụp ảnh gửi cho bên thuê xe:
[Chiếc SUV các anh liệu có nhét vừa hết chỗ này không?]
Bên thuê xe nhìn xong ảnh cũng câm nín…
Trời đất, xa xôi lặn lội lên tận thủ đô, thuê hẳn xe sang, chi tiền thuê cả mấy ngày trời, mà toàn để chở… rau củ à?
Đúng kiểu đĩa đậu hũ mà tính tiền như bít tết đây mà!
Nhưng nghĩ lại, kiểu người chịu khó vác đồ đi ngàn dặm thế này, nhà chắc chắn chẳng thiếu tiền.
Giàu người ta nó khác, người ta trọng cái “tấm lòng”, “ngàn dặm tặng lông ngỗng” là vậy!
Phía đối phương nhiệt tình phản hồi ngay:
“Chắc chắn đủ chỗ, cô yên tâm nhé! Cốp xe, ghế sau đều có thể xếp gọn! Bên tôi còn có dịch vụ hỗ trợ đóng gói, có cần chuẩn bị trước mấy bộ hộp quà cao cấp cho cô không?”
Thao Dang
Tống Đàm thầm nghĩ, đúng là Lục Xuyên giới thiệu có khác, dịch vụ chu đáo hết nấc!
Chỉ có điều, mấy cái hộp quà thì thôi khỏi, cô định tối nay tới thủ đô là lập tức ghé gửi quà cho Lục Xuyên, số còn lại đem thẳng tới hội trường dự thi.
…
Hành lý chất đầy chật ních, Tống Đàm cũng tranh thủ lên đường đúng 9 giờ sáng.
Trong nhà đã quen với cảnh cô suốt ngày bận bịu đi khắp nơi, chỉ có mỗi Kiều Kiều là còn đứng trước cửa, mắt rưng rưng dõi theo:
“Không mang em theo được sao? Em không cần xem Thiên An Môn đâu, em chỉ muốn đi theo chị thôi mà…”
Tống Đàm: …
Ôi trời đất, tim sắt gan đồng cũng không chịu nổi ánh mắt đáng thương này!
Nghĩ tới nghĩ lui, cô cắn răng hạ quyết tâm:
“Được rồi! Em mau sạc điện thoại đi, quần áo không cần mang đâu, đi luôn!”