Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 993: Lên đường rồi!



Phải nói rằng, Kiều Kiều thật đúng là đứa trẻ nghe lời.

Đã bảo không cần mang hành lý, cậu thật sự chỉ mang mỗi cái điện thoại và sạc pin, nhẹ tênh leo lên ghế phụ, rồi còn cẩn thận thò đầu ra ngoài, cười ngoan ngoãn chào to:

“Cha mẹ, giáo sư Tống, bà Đường, thầy Tần, ông chú Bảy, thím Liên Hoa, anh Yến Bình, chị Điền Điềm… con đi thủ đô với chị đây ạ! Chị ấy là con gái, đi xa một mình không an toàn đâu!”

Câu c.uối nói ra mà khí thế đầy an toàn, nghe y hệt lời thoại học trên TV.

Trương Yến Bình nghe mà không nhịn được lườm một cái:

“Em biết lái xe không mà đòi theo? Thà mang anh đi, còn có thể đổi lái đỡ mệt.”

Kiều Kiều lập tức tự hào vênh mặt:

“Nhưng em chăm chỉ mà! Em có thể khiêng hành lý giúp chị! Anh ấy mà, lười biếng lắm luôn đó!”

Trương Yến Bình: ?!

Gì gọi là lười? Người ta gọi là lao tâm chứ không phải lao lực nhé! Cái nào mới là nhân tài quý hiếm, nói nghe coi?!

Còn Tống Đàm, cái người chuyên bênh vực “cục cưng” này, chỉ bình tĩnh nhắc nhở:

“Không được thò đầu ra ngoài cửa sổ.”

Sau đó, chiếc xe bán tải cũ kỹ rồ máy, gầm gào một tiếng rời khỏi sân nhà họ Tống.

Nhà đông người là thế, nhưng lúc này, tất cả đều trầm lặng, dõi theo chiếc xe khuất bóng mà chẳng ai nói lời nào.



Trên núi vào mùa đông, sương mù lững lờ khắp nẻo đường quanh co. Chiếc xe bán tải ngày xưa từng xóc nảy, giờ đã sửa sang không còn dằn xóc như trước nữa, khiến Kiều Kiều có phần thất vọng.

“Ơ… giờ đi xe không bị nhảy tưng tưng nữa ạ…”

Tống Đàm phì cười:

“Em tưởng đi chơi bạt nhún chắc? Nói trước lần này chị bận lắm, không có thời gian đưa em đi chơi đâu nhé!”

Kiều Kiều quay sang nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười ngốc nghếch:

“Không cần đâu, em biết chị cực khổ lắm rồi… Nhưng mà, trước kia chị đi làm, toàn mấy tháng mới về, em nhớ chị lắm!”

“Em chỉ muốn đi theo chị thôi, không thích chị đi xa làm việc, đi học rồi bỏ em ở nhà hoài. Chị đi học rồi, cả làng chẳng còn ai chơi với em nữa…”

Giọng cậu không hề oán trách, chỉ là những lời ngây ngô của trẻ con, nhưng từng chữ lại chạm đến tận tim.

Tống Đàm bất giác mềm lòng.

Đúng vậy, năm cô đi học, trong làng đã vắng bóng thanh niên. Bọn trẻ con cũng theo cha mẹ lên phố, quanh quẩn chỉ còn mấy người già, mà trong cái làng lớn như vậy, chỉ có mỗi Kiều Kiều là trẻ con…

Cô đơn, hóa ra là thế.

Nhưng miệng cô vẫn khẽ thở dài:

“Chuyến này chị chỉ đi ba, bốn ngày thôi, sẽ về sớm mà.”

Kiều Kiều lập tức lắc đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ tủi thân:

“Ba bốn ngày cũng lâu lắm luôn á! Anh Yến Bình bảo lái xe mất hơn chín tiếng, khổ cực lắm đó. Em đi theo chị để canh đường, chị mệt thì ngủ, có xe em sẽ gọi chị dậy!” (^o^)

Tống Đàm: …

Này nhóc, cậu tính “hộ tống” chị thế đấy à? Nhưng mà chị đây dù có là người sắt cũng chịu không nổi đâu nhé!

Thôi rồi, lần này lái xe phải tuyệt đối nghiêm túc, tập trung cao độ mới được!

Nhưng mà đời đâu như ý muốn, người ta muốn nghiêm túc, còn Kiều Kiều lại bắt đầu mở chế độ tám chuyện:

“Chị ơi, chị mang nhiều quà như vậy cho anh thủ đô kia, chị có phải rất thích anh ấy không?”

Tống Đàm gật đầu:

“Đúng đó, người ta giúp chị nhiều lắm. Nếu không có anh ấy…”

Câu nói sau đó cô nghẹn lại.

Nếu không có Lục Xuyên, ngay lúc vừa trọng sinh, e là cô đã mất mạng trong vụ nổ khí gas kia rồi.

Dù có cơ duyên tu luyện, nhưng thần hồn khiếm khuyết thì dù cố gắng mấy năm cũng chỉ là người bình thường mà thôi.

Nhà nghèo, người yếu, một trận phong ba cũng có thể thổi bay hết…

Mà còn có cả Kiều Kiều nữa, nếu không phải kịp thời mời được gia sư, sao có thể phát hiện thằng bé này thông minh lanh lợi đến thế?

Chỉ là… cái “thích” mà Kiều Kiều nói, rõ ràng không phải là ý đó…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Đàm mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:

“Không có anh ấy giúp, có lẽ lúc bắt đầu c.uộc sống của chúng ta đã khổ sở lắm rồi.”

Kiều Kiều nghe mà mơ hồ, cậu chớp mắt, sau đó lại nghiêm túc hỏi tiếp:

“Nhưng mà… trong nhà có gì chị cũng cho anh ấy, chị có thích anh ấy hơn em không?”

Tống Đàm hơi giảm ga, khẽ nghiêng đầu nhìn cậu nhóc, rồi mới chậm rãi nói:

“Vĩnh viễn sẽ không.”

“Trong nhà mình, chị mãi mãi thích em nhất, thích còn hơn thích cả cha mẹ nữa cơ.”

Hồi bé, khi cha mẹ còn tất bật ngoài ruộng, bé Kiều Kiều mũm mĩm trắng trẻo được chị gái bảy, tám tuổi vụng về chăm bẵm, vừa dìu dắt vừa vất vả lớn lên trong cái làng nghèo heo hút này.

Mùa hè, cô liều mình kéo cậu bé suýt ngã vào chum nước to.

Mùa thu, hai chị em ngồi bên hiên lặng lẽ ngắm từng giọt mưa lăn trên mái.

Mùa đông, cậu bé lớn hơn một chút, ôm lấy đôi tay sưng tấy nứt nẻ của chị, khóc òa mà nói: “Đau quá, đau quá!”

Những kỷ niệm ấy, dường như là một nửa hình bóng của nhau…

Người khác có lẽ cũng từng có thứ tình thân gắn bó ấy, nhưng lớn lên rồi, những khát vọng, sở thích, học hành, mưu sinh, so đo… đủ thứ ràng buộc khiến ký ức ấy mờ dần.

Nhưng Tống Đàm sẽ không, Kiều Kiều cũng không.

Thao Dang

Chính sự ngây thơ thuần khiết của cậu, khiến cậu mất đi nhiều thứ, nhưng cũng được bù đắp bằng tình yêu thương sâu sắc hơn ai hết.

Cha mẹ là sợi dây huyết thống, nhưng Kiều Kiều chính là chỗ dựa tinh thần của cô.

Kiều Kiều đỏ mặt, xấu hổ mà vui mừng đến mức đôi mắt long lanh như sao trời lấp lánh.

Cậu khẽ lí nhí:

“Thật ra… chị không cần thích em nhất đâu, thích em bằng cha mẹ là được rồi…”

Tống Đàm bật cười:

“Ngốc quá! Được rồi, được rồi, nghe em hết, thích bằng nhau!”

Tình cảm ấy không phải là câu hỏi lựa chọn, mà chỉ là một loại niềm lưu luyến đối với gia đình.

Cũng chính vì sự lưu luyến đó, mà dù cô từng sống trọn một đời ở thế giới khác, trăm năm trôi qua, trái tim vẫn luôn neo đậu ở chốn làng quê này.

Kiều Kiều vui đến mức không ngồi yên nổi, lắc lư trên ghế phụ một hồi rồi lại thở dài thườn thượt:

“Biết thế mang thêm vài con cá đi rồi…”

Tống Đàm ngạc nhiên:

“Nhà mình có mang cá đâu, cá đâu có tham gia thi đấu.”

Kiều Kiều ngượng ngùng cúi đầu, lẩm bẩm:

“Cái anh thủ đô đó giúp chị nhiều thế, mà chị lại không thích anh ấy nhất… chắc anh ấy buồn lắm! Cho anh ấy ăn cá nhà mình chắc đỡ buồn…”

Cậu cắn cắn môi, gương mặt đầy vẻ trầm trọng như hy sinh lớn lao lắm:

“Hay… hay là… em tặng luôn cho anh ấy một con dê con nhé? Dê nhà mình đáng yêu thế, anh ấy nhất định sẽ vui!”

Tống Đàm: …

“Được rồi, được rồi, ông cụ non nhà tôi ơi! Chuyện có tí xíu mà lo xa ghê! Không sao đâu, chị mang cho anh ấy bao nhiêu đồ rồi đấy! Đến nơi em chịu khó phụ chị khiêng đồ vào nhà nhé, được không?”

Kiều Kiều gật đầu liên tục như gà mổ thóc:

“Chắc chắn rồi! Em khiêng giỏi lắm!”

Tống Đàm liếc nhìn cậu, khẽ cười rồi dịu dàng nói:

“Đường còn xa, hơi chán đấy, em chợp mắt ngủ một lát đi.”

Kiều Kiều lắc đầu, lập tức lôi điện thoại ra:

“Thầy Tần bảo, lúc đi đường mà buồn chán thì nên… đọc thơ!”

Tống Đàm phì cười, trêu chọc:

“Vẫn là thầy Tần của em lợi hại nhé! Bảo sao dạo này bắt đầu học đòi thích ai nhất rồi! Đọc thơ cũng hay, lãng mạn mà! Nào, đọc chị nghe xem nào?”

Kiều Kiều lập tức ưỡn n.g.ự.c, dù bị dây an toàn kéo c.h.ặ.t mà vẫn ra dáng lắm:

“Thầy Tần nói, thanh thiếu niên khí thế hừng hực, phải đọc… Thanh Liên Kiếm Tiên! Nhưng còn phải đọc thêm thơ của… Mao chủ tịch nữa cơ!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com