Bảy giờ tối, trời đã đen kịt như mực, nhưng phố phường rực rỡ ánh đèn, chẳng có chút nào là vẻ tịch mịch của đêm đông.
Tống Đàm cũng vừa khéo đến đúng hẹn, dừng lại ngay khu vực ngoại thành thủ đô.
Vừa xuống xe, Kiều Kiều đã vội mặc thêm áo khoác, nhảy nhót khắp nơi như một chú châu chấu, rồi lại nghiêm chỉnh bắt đầu tập kéo dãn tay chân hệt như bài tập thể dục nghi thức.
Tống Đàm vừa gọi điện cho tài xế, vừa cười trêu chọc:
“Cái đuôi nhỏ này, chị đã bảo rồi, ngồi xe lâu mệt lắm đấy, lần sau còn đi nữa không hả?”
Kiều Kiều đang một tay chống hông, một tay vươn cao, nghe vậy lập tức đáp chắc nịch:
“Tất nhiên là đi tiếp rồi ạ! Nếu không, chị ngồi trên xe buồn lắm, không ai nói chuyện, cô đơn cực luôn ấy!”
Tống Đàm: …
Cậu không đi, có khi chị còn được nghe sách nói hay bật tí nhạc thư giãn ấy chứ! Cậu mà đi, suốt cả xe chỉ còn lại tiếng đọc thơ vang vang thôi… Chịu không nổi, lần sau nhất định không dắt theo nữa!
…
Bên kia, tài xế đã đứng chờ sẵn từ lâu, vừa nhận điện thoại liền lái xe chạy tới.
Nhìn thấy Tống Đàm, ông ta khựng lại một chút rồi lịch sự hỏi:
“Cô là cô Tống phải không?”
Tống Đàm khẽ gật đầu:
“Vâng, là tôi. Xin hỏi anh họ gì?”
Tài xế liếc qua bàn tay trắng trẻo mềm mại của cô, lại nhìn sang chiếc xe bán tải cũ kỹ lấm lem bụi bặm, ánh mắt có chút… vỡ mộng nho nhỏ.
Nhưng bản năng của người làm dịch vụ khiến ông ta nhanh chóng lấy lại phong độ:
“Tôi họ Lý, đây là bằng lái của tôi, công ty chắc đã lưu thông tin cho cô rồi… Giờ mình chuyển xe luôn chứ ạ?”
Tống Đàm gật đầu:
“Vâng, đồ trên xe chuyển hết sang xe của anh. Còn xe này… các anh tìm chỗ gửi tạm giúp tôi là được.”
“Cô yên tâm,” Lý sư phụ vừa nói vừa mở cốp xe, “Chi nhánh chúng tôi ngay gần đây, có bãi gửi xe chuyên phục vụ khách hàng như cô. Đồ đạc này cô muốn xếp vào ghế sau hay cốp ạ?”
Tống Đàm xem xét một lượt, phân loại cực chuẩn:
“Trứng, hai thùng dâu tây, một thùng dưa hấu, với mấy thứ này… để ở ghế sau.
Còn lại cho hết vào cốp, nhẹ tay giùm nhé… Thôi, để tôi xếp cho nhanh.”
Lý sư phụ xách đồ không nặng lắm nhưng tốc độ thì không đọ nổi với hai chị em nhà này.
Chỉ chốc lát, mọi thứ đã được sắp gọn đâu vào đấy.
Kiều Kiều thở ra một hơi, nhìn làn khói trắng dưới ánh đèn đường mà cười khúc khích:
“Chị ơi, chỗ này lạnh hơn nhà mình nhiều quá! Mặt em lạnh muốn đóng băng rồi nè!”
Tống Đàm sờ lên mặt cậu:
“Đúng là lạnh thật… Em lại quên mang khăn quàng phải không? Găng tay đâu?!”
Kiều Kiều lập tức giả ngơ, bịt c.h.ặ.t tai, vừa lắc đầu vừa la to:
“Không nghe thấy, không nghe thấy đâu!”
Nói xong, đã nhanh nhẹn chui tọt lên ghế phụ, cười hì hì:
Thao Dang
“Em muốn ngồi trước!”
Lý sư phụ: …
Ánh mắt ông ta nhìn hai chị em đầy tò mò, lại có chút tiếc nuối, dù sao thì cách nói năng, cử chỉ của Kiều Kiều vừa ngây thơ vừa hồn nhiên, hoàn toàn không giống người trưởng thành.
Nhưng Tống Đàm quá quen với những ánh mắt kiểu này, chẳng buồn bận tâm, tìm chỗ ngồi chèn chật trên hàng ghế sau:
“Đi thôi, đến Vạn Hòa Viên, đường Trung Chính.”
Lý sư phụ đã chuẩn bị sẵn hành trình từ trước, xe lăn bánh êm ru, thẳng tiến vào trung tâm thành phố.
Vừa lái, ông ta vừa cười nói:
“Cô Tống chuẩn bị chu đáo thật đấy! Thủ đô mà mấy người ngoại tỉnh lên, cứ loanh quanh lạc lối trong mấy cái vành đai, c.uối cùng lại kẹt xe đến khổ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Với lại, cô xem cái thời tiết này, dự báo nói tối nay có tuyết lớn. Cả ngày trời cứ âm u thế này, tôi nhìn là biết thể nào cũng mưa mà… Ấy, cô nhìn kìa, đúng là mưa rồi đấy!”
Gió điều hòa dần lặng xuống, tài xế hạ cửa kính xuống một khe nhỏ, cơn gió lạnh thốc vào mang theo cả tiếng ồn ào của thành phố và… những hạt tuyết li ti, mát lạnh.
“Không phải mưa, là tuyết nè! Tuyết của thủ đô đấy! Nhà mình năm nay còn chưa có tuyết nữa mà!”
Cậu quay phắt người lại, mắt sáng rỡ hỏi ngay:
“Chị ơi! Ngày mai mình đi đắp người tuyết không?”
Tống Đàm bật cười, đưa tay đẩy đầu cậu nhóc về chỗ:
“Ngồi yên nào, không đắp.”
Ngoài xe, gạt mưa đã bắt đầu hoạt động, tuyết lẫn mưa rơi lả tả xuống kính.
Lý sư phụ thao thao bất tuyệt không ngơi:
“Ối chà, cô đến thật khéo đấy! Cơn tuyết này mà đã rơi rồi, kiểu gì cũng phải đêm muộn mới tạnh! Mai mà dậy sớm, vào Tử Cấm Thành xem tuyết thì hết sẩy nhé! Cô mua vé rồi chứ?”
Kiều Kiều nghe mà hai mắt sáng như sao, dù không dám quay người lại nhưng cái đầu thì cứ cố ngoái ra sau:
“Chị ơi! Chị ơi! Đi xem tuyết ở c.ung điện đi… Chú ơi, chú nói c.ung nào ấy ạ?”
Lý sư phụ cười ha hả:
“Còn đâu nữa, chính là Tử Cấm Thành chứ đâu! Tuyết phủ lên mái ngói xanh, tường đỏ, đẹp mê hồn luôn ấy! Mà chụp ảnh ở đấy thì thôi rồi, cô gái thì thuê bộ đồ hoàng hậu, công chúa, cậu nhóc này thì làm tiểu hoàng tử, đảm bảo chụp cái nào cũng xinh! Mà nhân tiện ghé qua chùa Ung Hòa thắp nén nhang nữa, linh lắm đấy!”
Tống Đàm: …
Đúng là nghe danh không sai, lái xe thủ đô biết “tán gẫu” lắm, nhưng mà chú Lý này… tổ tiên chắc người Thiên Tân à? Cái giọng với cái cách nói chuyện líu lo ghê thật!
Nhìn xem, Kiều Kiều bị dụ đến mức hồn bay phách lạc rồi kìa!
Nhưng mà… ngày mai đúng là không đi đâu được.
Tống Đàm khéo léo chuyển chủ đề:
“Chú ơi, đến Vạn Hòa Viên còn xa không ạ?”
Lý sư phụ trả lời:
“Còn đấy cô ơi! Mình vẫn đang vòng ở Đông Lục Hoàn, chỗ cô hẹn lại ở tận Tây Tam Hoàn. Trời lại đang có tuyết, xe chạy chậm, chưa nói kẹt xe đâu nhé… Cái cảnh tắc đường ở thủ đô ấy à, cô chưa thấy thì thôi, thấy rồi là sợ phát kh.i.ế.p! Phải hai, ba tiếng nữa mới đến được ấy chứ! Hay cô với cậu nhóc chợp mắt chút đi cho đỡ mệt?”
Tống Đàm thì còn chưa buồn ngủ, nhưng quay sang nhìn Kiều Kiều, biết cậu đã mệt lắm rồi.
Cô vỗ nhẹ vai cậu:
“Hạ ghế nằm xuống, ngủ một lát đi, đường còn xa lắm.”
Kiều Kiều mắt vẫn mở to, ngắm nhìn ánh đèn lung linh rực rỡ của thành phố, trong lòng vừa háo hức, vừa băn khoăn:
“Chị ơi, người ta ở đây toàn sống trong mấy tòa nhà cao thế này, thế trồng rau ở đâu được nhỉ? Trên sân thượng hả chị?”
Lý sư phụ đang lái xe mà tai cứ vểnh lên hóng chuyện, nghe đến đây lập tức hiểu ra:
Á há, thì ra làm về nông sản! Đúng là bọn trẻ thời nay, nói chuyện cũng “kiến thức nền” ghê đấy! Nhưng mà… sao nhìn hai chị em này trắng trẻo thế, chả giống dân nông chính hiệu, chắc là kiểu làm nông nghiệp sinh thái cao cấp gì đó!
Tống Đàm bật cười, giải thích đơn giản:
“Họ bận đi làm cả ngày, chẳng có thời gian trồng rau đâu, nên phải tìm đến bọn mình mua thôi.”
Kiều Kiều “ồ” lên một tiếng, rồi bắt đầu tính toán:
“Chắc tiền lương của họ cao lắm… Chú ơi, chú lương bao nhiêu tiền thế?”
Lý sư phụ cũng vui tính, chẳng giấu diếm:
“Xem thời điểm thôi, bình thường thì cũng tầm tám, chín ngàn, tốt thì lên đến hai, ba vạn. Công ty chỗ chú uy tín lắm, khách quen nhiều, rỗi việc còn chạy thêm đơn khác nữa!”
Kiều Kiều bấm bấm ngón tay, tính toán cẩn thận:
“Một vạn à… Ôi chao, nhiều tiền quá! Chú mà có một vạn, là có thể mua được…”
Cậu suy nghĩ nát óc, rồi mắt sáng rỡ reo lên:
“…Mua được hơn hai trăm cân củ cải rồi đấy!”
“Két!”
Lý sư phụ phanh gấp một cái, suýt thì bật cười thành tiếng.