Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 995:



“Xin lỗi, xin lỗi!” Lý sư phụ vội vàng xin lỗi, “Phía trước có xe đột ngột rẽ…”

Kiều Kiều khoát tay tỏ vẻ không sao cả:

“Không sao đâu chú, trời có tuyết, chú cứ chạy chậm là được!”

Nói xong còn đắc ý liếc sang Tống Đàm, đợi được khen:

“Chị xem, em tính đúng không?”

Tống Đàm bị cái “máy nói” này hành hạ cả ngày, lúc này chỉ đành gật bừa:

“Đúng, đúng, giỏi lắm!”

Kiều Kiều vui vẻ rút điện thoại, mở sẵn máy tính bấm bấm lạch cạch:

“Chú Thường mua củ cải, 40 tệ một cân, 10 ngàn tệ là mua được 250 cân, em tính đúng mà!”

Lý sư phụ rốt c.uộc không kìm được, hiếu kỳ hỏi:

“Nhóc con, củ cải nhà mấy đứa mà 40 tệ một cân thật hả?”

Cái điệu bộ ngồi bấm máy tính cộng trừ nhân chia, non nớt mà trông cũng ra dáng lắm!

Chỉ có điều, vừa nghĩ tới cảnh mình cày c.uốc cả tháng, cực khổ gom được đúng hai trăm mấy chục cân củ cải, tự dưng thấy mình đúng là… đúng là “hai trăm rưỡi” (ý nói ngốc ngếch) rồi!

Kiều Kiều gật đầu đầy nghiêm túc:

“Đúng mà! Củ cải 40, lá củ cải 20, dưa hấu 20…”

Tống Đàm chậm rãi bổ sung:

“Mùa đông rồi, dưa hấu tăng giá, giờ 60 tệ một cân.”

Kiều Kiều gật gù:

“Ồ ồ, dưa hấu 60…”

Lý sư phụ nghe mà mặt mũi phức tạp, muốn nói là không tin thì… đúng là ở thủ đô mùa đông này, siêu thị cũng có dưa hấu bán tận 60 tệ thật. Nhưng mà, cái củ cải này thì… 40 tệ?!

Cẩn thận hỏi lại:

“Cô gái, nhà các cô chuyên c.ung cấp cho mấy khu hàng nhập khẩu đấy à?”

Kiều Kiều nhíu mày, vẻ mặt hết sức khó hiểu:

“Nhập khẩu làm gì ạ? Nhà cháu trồng ở ruộng mà, rau củ nội địa chứ không nhập ngoại đâu! Mà cũng chẳng phải bán cho chỗ nào đặc biệt, cứ ra chợ, cháu với chị bày sạp bán thôi!”

Nói xong còn mỉm cười hoài niệm, trong lòng cảm thấy cái việc bán rau ngoài chợ mới là tiêu chuẩn của “c.uộc sống tự do vui vẻ”!

Lý sư phụ hít sâu một hơi lạnh, trong lòng thầm nghĩ:

Mấy tỉnh ngoài giờ tiêu tiền cũng ghê gớm thật đấy!

Kiều Kiều bấm máy tính thêm lát, im lặng một lúc rồi lại quay đầu nhìn Tống Đàm, tội nghiệp nói:

“Chị ơi, em đói quá…”

Tống Đàm: …

“Không phải chị không cho em ăn, mà em cứ đòi ăn mấy suất combo ở trạm nghỉ rồi lại không ăn hết, giờ đói ai mà giúp nổi nữa?!”

Đúng là một bước sai, bước nào cũng sai theo! Lúc đi vội, chẳng mang theo gì ăn được. Cả ngày nay, Tống Đàm cũng chỉ lót dạ bằng một củ khoai lang nướng mua ở trạm dịch vụ.

Kiều Kiều lí nhí:

“Em chưa từng ăn thử mà…”

Tống Đàm bất đắc dĩ, đành lục lọi thùng đồ, moi ra một quả dưa chuột to bự:

“Ăn đỡ đi, về khách sạn rồi chị đặt phần ăn trẻ em cho em, có tặng đồ chơi đấy!”

Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng dày, chẳng phải thời tiết thích hợp để dừng lại ven đường mà ăn uống gì nữa, mau về khách sạn cho xong.

Kiều Kiều lập tức bị “combo đồ chơi” làm cho mơ màng, hỏi đầy háo hức:

“Mùa xuân lần trước combo có tặng con vịt nhựa, lần này tặng cái gì vậy chị?”

Tống Đàm phì cười, lắc đầu bất lực:

“Ăn đi đã, nhóc lắm chuyện! Em không khát à?”

Kiều Kiều vừa uống nước lúc xuống xe, giờ không khát mấy, nhưng trong xe ấm quá, vừa khô vừa nóng, ai mà từ chối nổi một quả dưa chuột tươi mát thế này chứ!

Cậu cầm lấy quả dưa chuột mũm mĩm, “rắc” một tiếng cắn luôn một miếng to. Mùi thơm mát đặc trưng của dưa chuột lập tức tràn ngập khắp khoang xe, khiến Lý sư phụ lái xe mà cũng không kìm nổi liếc sang mấy lần.

Mùi dưa chuột trong lành, giòn ngọt, lại khác hẳn cái mùi héo héo, nhạt nhẽo của mấy quả dưa trong siêu thị.

c.uối cùng, Lý sư phụ không nhịn được mà lên tiếng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đây là dưa nhà cô tự trồng à? Đúng là chỉ cần ngửi cũng biết khác hoàn toàn rau dưa trong siêu thị rồi!”

Kiều Kiều cắn thêm một miếng, nhồm nhoàm trả lời:

“Ủa? Cũng là trồng trong nhà kính mà chú?”

Lý sư phụ nhìn chằm chằm quả dưa chuột trong tay Kiều Kiều, không nhịn được cảm thán:

“Cái mùi này mà cũng gọi là dưa trồng nhà kính hả? Thế mấy quả dưa siêu thị bán, chẳng lẽ… in bằng máy in 3D chắc?!”

Ông ta cảm thấy như được đưa về những năm tháng cũ, lúc nhà mình còn chưa bị giải tỏa, mỗi lần mua rau ở khu chợ làng nhỏ, dưa chuột luôn có cái mùi thơm ngọt, giòn tan ấy.

Kiều Kiều nghe không quá hiểu, nhưng không sao, kiểu khen thế này người đến nhà cậu mua rau nói suốt.

Cứ như họ có thể ăn được dưa chuột vị cà chua không bằng!

Vì thế, cậu hăng hái chào mời ngay:

“Vậy mai chú cũng mua rau nhà cháu đi nhé! Dưa chuột chỉ có 20 tệ một cân thôi!”

Lý sư phụ: …

Thôi thôi, ông ta vẫn thích mấy loại rau không có mùi vị ấy! Nhưng ngửi cái mùi này, thật sự là có hơi… không cam tâm. Chỉ có điều, 20 tệ một cân dưa chuột, đắt quá còn gì!

Ông ta cắn răng thầm nghĩ:

Đợi khi nào có tiền, mình cũng phải thử ăn loại 60 tệ một cân dưa hấu, 40 tệ một cân củ cải, 20 tệ một cân dưa chuột xem nó thần thánh cỡ nào!

Thao Dang

Tống Đàm ở hàng ghế sau ban đầu cũng tính nói, mùa đông dưa chuột không phải giá này đâu, nhưng nghĩ lại, mình có phải đang đi buôn đâu chứ, không cần giải thích làm gì.

Nhân lúc chờ xe, cô lướt điện thoại, nhắn cho Lục Xuyên:

[Tuyết lớn, xe đi chậm, chắc khoảng 9 giờ 30 tôi mới đến cổng khu. Anh có tiện không?]

Lúc ấy, Lục Xuyên đang mải mê gõ bản thảo, không nhìn điện thoại. Đến khi đánh xong chương hôm nay, nhìn lại đồng hồ, đã là 9 giờ 20.

Anh mới thấy loạt tin nhắn gửi từ hai mươi phút trước:

[Khu Vạn Hòa có hai cổng, tôi nên đỗ chỗ nào tiện nhất?]

Và cả tin nhắn 10 phút trước:

[Tôi đã dừng ở cổng Bắc rồi, mang theo khá nhiều đồ, chắc tôi không khệ nệ mang hết một mình được. Có cần tôi đưa thẳng đến dưới lầu không?]

Không có thêm tin nào nữa, đối phương cũng chẳng hề thúc giục.

Lục Xuyên vội vàng trả lời:

[Xin lỗi, nãy bận việc không để ý điện thoại. Tôi ra cổng Bắc ngay.]

Anh thay đồ, khoác thêm áo, nhìn màn tuyết đang trắng xóa ngoài cửa sổ, lại với tay lấy thêm chiếc khăn quàng đang treo ở cửa.

Xuống tầng hầm, mở cửa xe, không khí hầm xe nồng nặc mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.

Dù đã quen với chiếc xe cũ này, nhưng khoảnh khắc đó, anh vẫn theo phản xạ lùi lại hai bước, đưa tay bịt mũi, rồi nhanh chóng đeo khẩu trang vào.

Khởi động xe, nhìn mình trong gương chiếu hậu, Lục Xuyên bất giác thở dài.

Phải đi kiểm tra lại sức khỏe thôi…

Dạo gần đây, anh như biến thành người thủy tinh thật sự, ra ngoài không chịu nổi không khí bên ngoài, phải sống trong môi trường điều hòa sạch sẽ, mới thấy dễ chịu hơn đôi chút.



Ngoài cổng khu, Tống Đàm ngồi trong xe yên tĩnh như núi, Lý sư phụ đương nhiên là khách yêu cầu chờ thì cứ chờ thôi.

Chỉ có Kiều Kiều là không yên nổi, nhìn tuyết mỗi lúc một dày, lòng cậu rạo rực hẳn lên:

“Chị ơi…”

Tống Đàm không cần ngẩng đầu cũng biết cậu nhóc định nói gì:

“Không chơi bây giờ, lát nữa xong việc chị cho em ra cửa khách sạn chơi.”

Nhưng mà tuyết ở khách sạn làm sao bằng tuyết chỗ này được chứ!

Kiều Kiều vừa rụt cổ chịu đựng, vừa đưa mắt liếc tới liếc lui, c.uối cùng ánh mắt dán c.h.ặ.t vào tấm biển to đùng phía góc đường:

[Xúc xích nướng than hoa – 6 tệ một xiên]

Cậu nhóc lập tức chuyển sang chiến thuật khác:

“Chị ơi… em đói rồi…”

Tống Đàm bó tay, hết cách rồi:

“Được rồi, em xuống chơi tuyết đi.”

Nghĩ lại, Kiều Kiều cả ngày nay cũng chẳng ăn được cái gì ra hồn, nói đói chắc cũng là thật. Cái quả dưa chuột hồi nãy, chắc chắn không đủ sức chống đói cho cậu nhóc hiếu động này rồi.

Tống Đàm nhìn về phía quán hàng nhỏ đang tỏa ra mùi thơm ngào ngạt kia, thở dài, rồi đẩy cửa xe bước xuống, dẫm lên tuyết mỏng lạo xạo đi tới.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com