Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 996: Kiều Kiều và Lục Xuyên (Chưa Gặp Mặt).



Nhờ quãng thời gian tu luyện vừa qua, thần hồn và thể xác của Tống Đàm đã hoàn toàn dung hợp. Những thứ thức ăn tầm thường tuy vẫn thấy không ngon miệng, nhưng cũng không còn cảm giác buồn nôn như hồi mới trọng sinh nữa.

Lúc này, cô đứng bên quầy xúc xích nướng than, mùi thơm béo ngậy phả vào mặt, nhìn mấy cây xúc xích nở to, nứt bung, hương khói lượn lờ, không khỏi cũng bị mê hoặc mà chọn lựa:

“Cho cháu cây nào nướng xém một chút nhé!”

Bà chủ là một người phụ nữ trung niên, mặc chiếc áo phao màu đỏ sẫm. Nhìn thấy cô gái như tiên nữ hạ phàm đứng lặng lẽ dưới trời tuyết mà ăn mặc phong phanh, bà vội vã chỉ tay vào trong quán:

“Ngoài này lạnh lắm, vào trong ngồi đợi đi cháu, còn phải nướng thêm chút nữa đấy!”

Tống Đàm khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:

“Không sao đâu ạ, cháu không sợ lạnh.”

Bên kia, Kiều Kiều đang ngồi xổm bên bồn hoa, hai tay chụm lại, tỉ mỉ hứng từng lớp tuyết mỏng phủ trên lá cây. Gom được ít, cậu lại nắm c.h.ặ.t, mãi mới vo tròn được một quả cầu tuyết chắc nịch.

Bỗng nhiên, có ai đó dừng lại ngay bên cạnh.

Kiều Kiều ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh tò mò. Trước mặt cậu là một người đàn ông cao lớn, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang N95, cổ choàng kín mít chiếc khăn dày.

Cao hơn cả mình luôn á!

Cậu sững sờ mất một nhịp, chẳng có chút cảnh giác nào, còn vui vẻ đặt quả cầu tuyết xuống đất:

“Chú là ai vậy?”

Lục Xuyên khẽ khựng lại, nhưng rất nhanh đã nhận ra.

“Em là Kiều Kiều phải không?”

Anh cúi người, tháo khẩu trang, để lộ gương mặt tuấn tú như ánh trăng rạng rỡ giữa đêm tuyết. Anh nhìn vào đôi mắt trong veo như nước suối của Kiều Kiều, khóe môi mỉm cười, giọng nói cũng ấm áp hơn hẳn:

“Anh là Lục Xuyên. Chị em nhắn anh rằng, hai người đang đợi ở cổng Bắc.”

Kiều Kiều ngẩn ra mất mấy giây, sau đó như vỡ òa:

“A! Hóa ra là anh Lục Xuyên! Anh hóa ra trông như thế này à! Đẹp trai thật đấy!”

Nói xong còn nghiêm túc đứng lên, đánh giá từ trên xuống dưới, rồi lại nhấn mạnh thêm lần nữa:

“Thật đấy! Anh đẹp trai lắm luôn á!”

Lục Xuyên bật cười, ánh mắt dịu dàng như muốn tan chảy cả tuyết đêm:

“Em cũng rất đẹp trai mà!”

Kiều Kiều cười khúc khích, nhanh tay mở cửa xe:

“Chị em dặn rồi, trong xe toàn là đồ mang cho anh đấy! Nhưng mà… anh định bê kiểu gì đây?”

Lục Xuyên chỉ vào xe mình đậu bên cạnh:

“Chị em nhắn bảo mang không xuể, nên anh lái xe tới rồi. Kiều Kiều, cảm ơn em nhé!”

Kiều Kiều bỗng thấy hơi chột dạ.

Thôi thì… mặc dù cậu muốn chị chỉ thích mỗi mình cậu, chị cũng hứa vậy rồi, nhưng mà… anh ấy đẹp trai quá, thích thêm một chút chắc không sao đâu nhỉ?

Nếu anh biết chị chỉ thích cậu mà không thích anh, liệu có buồn không ta?

Cậu nhóc lặng lẽ nghĩ ngợi, rồi bỗng nhớ ra chuyện gì, cúi đầu lí nhí:

“Xin lỗi anh nha… Em đói quá nên lấy mất một quả dưa chuột ăn rồi…”

Lục Xuyên không nhịn được mà cười khẽ.

Lần đầu gặp trực tiếp, Kiều Kiều còn thuần khiết, đáng yêu hơn cả trong video. Nhìn cái cách cậu nhóc lo lắng nói ra việc mình “ăn vụng” như thể phạm trọng tội, đúng là đáng yêu muốn xỉu.

Anh cúi xuống nhận lấy thùng hàng:

“Không sao đâu mà. Kiều Kiều tặng cho anh nhiều quà như vậy, anh vui còn chẳng kịp. Em còn đói không? Muốn ăn gì, anh đưa em đi ăn nhé?”

Kiều Kiều ôm thùng dưa chuột, ngẫm nghĩ một lúc, nhưng rồi như chợt nhớ ra gì đó, mắt tròn xoe:

“Ơ, chị em đâu rồi?”

Lục Xuyên cũng sững lại:

“Chị em đâu rồi?”

Kiều Kiều thành thật trả lời:

“Chị đói rồi, đi mua xúc xích nướng rồi! Anh đợi tí là được gặp ngay thôi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Xuyên cúi đầu nhìn thùng đồ trên tay, vẻ mặt phức tạp.

Nhà có bao nhiêu đồ ăn ngon thế này, mà sao cô ấy còn phải chịu đói, đến mức đi mua xúc xích vỉa hè?

Dù khẩu vị mỗi người mỗi khác, Lục Xuyên cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ôm thùng hàng, mỉm cười:

“Vậy để anh chờ chị em một chút nhé.”

Nhưng Kiều Kiều đã nhanh tay bê luôn thùng trứng gà ra ngoài:

“Chú tài xế đi vệ sinh rồi, em hứa với chị là phải giúp anh bê hết chỗ này mà! Để em làm!”

Tuyết dưới chân bị giẫm nát thành những vệt nước trong veo, giẫm lên phát ra những tiếng “lách tách” trơn trượt.

Lục Xuyên liếc nhìn đôi giày thể thao mỏng manh trên chân Kiều Kiều, lại nhìn đôi bàn tay nhỏ đỏ ửng vì lạnh, gương mặt cũng bị gió tuyết thổi đến đỏ bừng… Anh không kìm được mà vội vàng bước lên:

“Để anh làm. Mấy thứ này là quà của em và chị tặng cho anh, để chính anh mang về thì anh càng thấy trân trọng hơn, được không?”

Kiều Kiều lắc đầu quầy quậy:

“Không được, không được!”

Cậu nhóc vẫn có chút suy nghĩ nhỏ nhỏ của riêng mình.

Cả chặng đường hôm nay đâu có ngoan lắm, lại còn ham chơi đòi xuống nghịch tuyết, ra đường không chịu mang mũ, chẳng chịu quàng khăn, cũng chẳng đeo găng tay…

Giờ có cơ hội lập công, nhất định phải thể hiện thật tốt!

“Anh ơi! Em bê ra cho anh một thùng dưa hấu nhé! Có tận 6 quả luôn đấy!”

Kiều Kiều nói xong, lại cúi xuống bê thêm một thùng nữa.

Giống dưa hấu trong nhà kính là loại quả nhỏ, mỗi quả chỉ 5-6 cân, vừa xinh xắn, đóng gọn trong thùng giấy.

Lục Xuyên vội nghiêng người tránh sang bên, lo lắng nhắc:

“Cẩn thận đấy, đường trơn…”

Chưa dứt lời, đã thấy Kiều Kiều trượt chân, cả người loạng choạng ngã chúi về phía trước!

Theo phản xạ, cậu buông tay.

“Rầm!”

Thao Dang

Thùng dưa hấu rơi phịch xuống đất, âm thanh quả dưa vỡ toạc nghe mà xót xa đến tận tim.

Kiều Kiều đứng ngây ra, mắt đỏ hoe:

“Dưa hấu… vỡ rồi…”

Lục Xuyên thót tim, vội vàng cúi xuống kiểm tra:

“Không sao đâu, vẫn ăn được mà!”

Nhưng vừa mở thùng ra, anh cũng có chút lặng người.

Chỉ thấy trong thùng có hai quả dưa hấu đã bắt đầu rỉ ra dòng nước hồng hồng, quả nằm trong góc thì… đã nứt toạc, gần như vỡ nát.

Kiều Kiều vành mắt đỏ ửng, giọng sắp khóc:

“Anh ơi, em xin lỗi…”

Cậu vội vàng đưa tay ra muốn lắp lại quả dưa, nhưng lại sợ chạm vào làm nó vỡ nát thêm.

Lục Xuyên cúi xuống, tháo chiếc khăn quàng cổ lông cừu trắng muốt, nhanh nhẹn gấp lại lót trên đầu gối:

“Không sao mà, dưa hấu ngon lắm, kiểu gì tối nay anh cũng ăn hết mà.”

“Anh xem livestream thấy mùa hè dưa hấu cũng hay bị nứt trên ruộng đấy thôi. Giờ mình cứ coi như nó nứt ngay trong thùng đi, em nhìn xem, còn sạch sẽ chẳng dính chút đất nào.”

Anh mỉm cười trấn an, giọng vừa trầm vừa nhẹ, lại chắc chắn như thể tất cả đúng là chuyện chẳng có gì đáng bận tâm cả:

“Nào, em giúp anh nhặt lại dưa để lên khăn, anh buộc lại mang về luôn, vừa sạch vừa dễ cầm.”

Kiều Kiều ngẩng lên, nhìn chiếc khăn quàng trắng muốt mềm mại, trông vừa sạch vừa ấm.

Cậu cắn môi, rồi lại ngước mắt, giọng khẽ khàng, lấp lánh chờ mong:

“Thật sự được ạ?”

Lục Xuyên gật đầu chắc nịch:

“Thật mà! Còn nữa, dưa hấu rơi cũng không phải lỗi của em, là tại đôi giày trơn đấy. Em xem, giày anh đi đế có rãnh chống trượt này, của em thì không.”

“Vậy nên, em lau khô tay, đứng đây đợi anh, còn lại cứ để anh lo nhé!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com