Cứu Rỗi Anh, Tìm Lại Em

Chương 3



"Tuần sau đọc cho mọi người nghe trong buổi chào cờ."

 

... Chẳng qua là thay đổi cách thức để những người khác hành hạ tôi.

 

...

 

Khi tôi lảo đảo trở về lớp học.

 

Vừa vặn thấy Hà Chi Phương và đám bạn đang vây quanh ghế của tôi, bóp keo 502.

 

"Ê, nó đến rồi nó đến rồi."

 

"Đi nhanh đi, đừng để nó phát hiện."

 

"Cười c.h.ế.t tôi rồi, nhìn bộ dạng thảm hại của nó kìa, đây không phải là 'vợ bé' của Lục Trạch chúng ta sao?"

 

Tiếp theo, là tiếng cười mắng của Lục Trạch đang vui vẻ đùa giỡn với bạn thân ở phía sau.

 

"Cút đi, vợ mày!"

 

"Đi đi đi, vợ mày!"

 

Tôi đối mặt với những ánh mắt chế giễu hoặc trêu chọc của đám người đó, đi đến cuối lớp.

 

Nhặt thùng rác đầy rác ở góc phòng.

 

Thẳng tay úp lên đầu Hà Chi Phương cùng vài đứa hùa theo đang cố nín cười nhìn tôi trong lúc tôi bẽ mặt

 

7

 

Sau tiếng chửi thề của cô ta.

 

Tôi lập tức bị mấy người lôi vào nhà vệ sinh bên cạnh.

 

Cơn đau ập đến, tôi gần như theo bản năng mà làm động tác phòng thủ.

 

Trong nhà vệ sinh ẩm ướt tối tăm, bọn họ dồn hết sức lực trút giận lên tôi bằng những cú đ.ấ.m và đá.

 

Một loạt đòn liên hoàn, Hà Chi Phương đã dạy cho tôi biết hậu quả của việc không nghe lời bọn họ vào học kỳ hai năm lớp 10.

 

Đôi khi, tôi sẽ lướt thấy những bài viết trên mạng thảo luận về cách đối phó với những kẻ bắt nạt.

 

"Bị bắt nạt thì cứ tìm giáo viên, cứ báo cảnh sát đi."

 

Nhưng nếu những điều này thực sự hữu ích, thì tại sao bọn chúng lại có thể ngang ngược đến vậy?

 

Cha của Hà Chi Phương kinh doanh nhà máy sản xuất dầu ăn lớn nhất địa phương của chúng tôi.

 

Chỉ là một bữa ăn thôi là bọn chúng có thể thoát sạch tội, còn tôi sẽ phải nhận lấy sự trả thù ngang nhiên và tàn bạo hơn.

 

...

 

Đám người đó đánh chán, đánh mệt thì kéo tóc tôi hỏi tôi đã phục chưa.

 

Tôi nhổ ra một bãi máu, gật đầu, rồi lại bị đẩy xuống sàn nhà vệ sinh trơn trượt.

 

Không ai sẽ cứu tôi... Không ai sẽ cứu tôi sao?

 

8

 

Tôi cứ thế lê lết thân thể đầy vết thương và cái đầu đau như muốn nổ tung trở về căn nhà trọ của anh trai.

 

Tôi tựa vào cánh cửa, đợi khoảng hơn nửa tiếng.

 

Trong ánh sáng hoàng hôn dần tắt, cuối cùng cũng xuất hiện bóng dáng cao gầy của anh ấy.

 

Hoàng hôn phản chiếu trong đôi mắt anh, anh trai tôi thật vô vị, anh ấy thậm chí còn không có một chút biểu cảm nào.

 

"Cút đi."

 

Anh ấy một tay cầm chìa khóa, cụp mắt nói với tôi.

 

"Em bị bắt nạt rồi, anh ơi."

 

Tôi ngẩng đầu, nhìn anh ấy.

 

Mãi một lúc lâu, anh ấy vẫn không có phản ứng gì, cứ tưởng anh ấy đứng đó sẽ hóa đá, thì anh ấy kéo khóe môi.

 

"Vậy thì sao, liên quan gì đến tôi?"

 

"..."

 

"Đau lắm đó, anh ơi."

 

Tôi ôm lấy bụng đang nóng ran, rõ ràng kiếp trước vì tôi mà anh ấy không màng cả mạng sống.

 

Kiếp này, sau khi biết tôi bị bắt nạt, anh ấy lại tỏ ra thờ ơ như vậy.

 

Anh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy, Chu Thanh Diễm?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Đau thì tự đi bệnh viện. Có cần tôi thanh toán viện phí cho em không?"

 

Anh tôi cắm chìa khóa vào ổ khóa, rồi gọn gàng đóng sập cửa lại.

 

Hôm qua khi thân thể còn khỏe mạnh tôi đã không thể lọt vào, hôm nay bị thương thì càng không thể.

 

Tôi thở dài, ngồi thẳng dậy định đứng lên.

 

Bỗng một làn gió thổi qua.

 

Cánh cửa vừa đóng lại khẽ hé ra.

 

... Khóa cửa của anh trai tôi hỏng rồi, căn nhà trọ rẻ tiền của anh ấy quả nhiên rẻ tiền.

 

Tôi vịn cửa đứng dậy, cố gắng không gây ra tiếng động, lặng lẽ lẻn vào căn phòng mà kiếp trước lẫn kiếp này anh trai tôi đều không cho tôi nhìn.

 

9

 

Một căn phòng đơn sơ và giản dị.

 

Nếu không phải anh tôi sắp xếp mọi thứ trong phòng gọn gàng, thì nó sẽ chỉ còn lại sự đơn sơ mà thôi.

 

Lối vào dẫn thẳng đến một căn phòng nhỏ, đó là tất cả những gì căn nhà trọ này có.

 

Thế nên khi tôi đẩy cửa ra, tôi liền đối mặt với anh tôi đang nghe điện thoại.

 

... Tôi đã nghĩ nhà anh ấy thuê nhỏ, không ngờ lại nhỏ đến thế.

 

Anh ấy cúp điện thoại, úp điện thoại xuống bàn, nhìn tôi từ trên cao xuống.

 

"Không phải đã bảo em cút đi rồi sao?"

 

"Không hiểu tiếng người à, Lâm Ngôn?"

 

Nhưng ánh mắt tôi lại hoàn toàn bị bức tường phía sau anh ấy thu hút.

 

Một phi tiêu, cắm mạnh vào một tờ giấy thư màu hồng.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Mức độ nhàu nát của tờ giấy, độ sâu mà phi tiêu găm vào, đều cho thấy sự tức giận của người ném phi tiêu.

 

Và tờ giấy đó, tôi cứ nghĩ Chu Thanh Diễm đã vứt bỏ từ lâu rồi.

 

Là lá thư tôi viết cho "Lục Trạch".

 

Thư tình.

 

10

 

Chàng thiếu niên lẳng lặng tựa vào bức tường.

 

Chắn tầm nhìn của tôi.

 

Nhưng tôi bỗng nhiên hứng thú, không biết có phải do sốt cao mà đầu óc mơ hồ.

 

Lần đầu tiên tôi to gan lớn mật, dám đến gần Chu Thanh Diễm trong phạm vi dưới 20 cm.

 

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh ấy.

 

"Anh ơi, anh cũng đâu cần phải giữ mãi lá thư tình em viết cho người khác đâu."

 

Anh ấy cụp mắt nhìn tôi, tôi không tìm thấy chút d.a.o động nào trong đó.

 

Một lúc lâu, anh ấy nhếch môi cười khẽ.

 

Nụ cười đó đẹp đến mức tôi gần như choáng váng.

 

"Em có phải đã hiểu lầm gì không?"

 

"Chẳng qua là tình cờ gặp chuyện phiền lòng, ở đây vừa vặn có một tờ giấy thôi."

 

Giọng điệu vẫn lạnh lùng như mọi khi, thậm chí còn pha chút châm biếm.

 

Gần như viết rõ chữ "tự đa tình" lên mặt rồi.

 

Đầu óc tôi đột nhiên choáng váng, lúc này mới nhận ra mình đã bị cảm từ sáng, giữa chừng lại bị người ta đ.ấ.m đá, khó tránh khỏi bị thương ở đầu.

 

Thế là bàn tay đang túm lấy cổ áo anh ấy, lỏng ra một giây.

 

Và chỉ trong giây phút lơi lỏng đó, tất cả sức lực tôi dồn lại đều tan biến.

 

Tôi cứ thế đổ thẳng xuống.

 

Ý thức cuối cùng hoàn toàn chìm vào bóng tối.

 

Cũng chỉ còn lại đôi mắt bình tĩnh không gì sánh được của anh trai tôi.

 

Anh ấy như một hồ nước vĩnh cửu, dù tôi có ném bao nhiêu viên đá vào đó, cũng không thể tạo ra một gợn sóng nào.