Cứu Rỗi Anh, Tìm Lại Em

Chương 9



Có bao giờ thích tôi đâu.

 

Tôi bị ép nhìn chằm chằm vào tờ báo ấy, như thể trái tim bị một con d.a.o đẫm m.á.u xé toạc.

 

Thì ra là tôi tự mình dối người, như con thiêu thân lao vào lửa.

 

Vun vén những xúc cảm đầy ảo mộng, mơ một giấc mơ dài về sự tái sinh… tất cả chỉ là cố gắng tự lừa dối bản thân mà thôi.

 

Tôi cúi đầu, nhìn vào bụng mình… đẫm m.á.u đỏ tươi.

 

Nhỏ giọt xuống đất, một giọt, hai giọt.

 

Có một con d.a.o cực kỳ đẹp, cắm ở đó.

 

Trên con dao, là bàn tay cực kỳ đẹp của anh trai tôi.

 

"Tiểu Ngôn."

 

Tôi không chống đỡ nổi, ngã vào lòng anh ấy.

 

Anh ấy ôm lấy tôi, thì thầm như tình nhân.

 

"Hôm nay, anh đã trưởng thành rồi."

 

"Anh nghĩ, tặng cho mình món quà trưởng thành nào thì tốt nhỉ."

 

Anh ấy vuốt tóc tôi.

 

"Chắc là..."

 

"Sinh mạng của em, kẻ ngu ngốc, đơn thuần, như thú cưng vô tri này."

 

Anh ấy nói anh ấy ghét tôi.

 

Anh trai của tôi.

 

23

 

Hình như tôi đã có một giấc mơ rất dài.

 

Khi mở mắt ra lần nữa, y tá bệnh viện nói rằng tôi đã hôn mê mười lăm ngày.

 

"Ôi, người bình thường không hôn mê lâu như vậy đâu."

 

"Là em không muốn tỉnh dậy."

 

Khi thay chai truyền dịch, y tá lo lắng nhìn tôi.

 

Tôi quay đầu nhìn ra cành cây ngoài cửa sổ, mùa hè đã qua, gió thu cuốn tới, một chiếc lá chao đảo rơi xuống, mang theo cái lạnh se sắt trong không khí.

 

Đôi khi tôi luôn nghĩ, cứ thế ngủ mãi là tốt nhất.

 

Như vậy sẽ không phải đối mặt, đối mặt với mùa đông lạnh giá, đối mặt với sự thật rằng anh trai tôi là kẻ g.i.ế.c người.

 

Có lẽ chính vì tôi quá thích trốn tránh, nên mới bịa ra hình ảnh một người anh tốt.

 

Nếu không, trong thế giới này, tôi sẽ thực sự không còn chỗ dựa nào nữa.

 

Anh trai tôi bị cảnh sát bắt.

 

Vì đã đ.â.m một nhát vào bụng tôi, nên là tội cố ý gây thương tích.

 

Đồng thời, vụ án phóng hỏa năm xưa cũng được điều tra lại.

 

Tuy nhiên, vì lý do thời hiệu truy tố, rất khó để đưa anh tôi ra trước pháp luật.

 

Cha mẹ tôi mất trong trận hỏa hoạn đó, tôi và anh tôi vì là con nuôi, dù gia tộc chúng tôi rất lớn mạnh, nhưng không ai muốn quản chúng tôi.

 

Thế nhưng, em gái của cha tôi, tức là cô tôi, đã luôn theo dõi vụ án này.

 

Chiều hôm đó, một người phụ nữ với phong thái cực kỳ trang nhã bước vào phòng bệnh của tôi.

 

Dù cô ấy chỉ mặc một chiếc áo len màu đen, nhưng từ chiếc dây chuyền ngọc trên cổ đến vòng ngọc bích trên cổ tay, tất cả đều toát lên khí chất và thân phận không tầm thường của cô.

 

"Tiểu Ngôn, chúng ta lâu rồi không gặp nhỉ."

 

"Cô là cô của con."

 

Người phụ nữ dẫn theo một người đàn ông mặc áo blouse trắng đứng trước mặt tôi.

 

Tuy nói nhỏ nhẹ, nhưng vẻ mặt lạnh lùng của cô ấy không hề che giấu.

 

Cô ấy véo nhẹ cổ tay tôi.

 

"Cháu thư giãn đi, cô gọi bác sĩ hỏi cháu vài câu nhé."

 

Người đàn ông áo blouse trắng ngồi xuống trước mặt tôi, lấy ra một thứ giống như đồng hồ quả quýt.

 

Lắc lư trước mặt tôi.

 

"Thư giãn đi."

 

"Cháu tên Tiểu Ngôn, đúng không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tôi nhìn chiếc đồng hồ quả quýt không ngừng đung đưa trước mặt, ý thức mơ hồ.

 

"Đúng ạ."

 

Chi bằng nói rằng, tôi cũng đã từ bỏ việc giãy giụa rồi.

 

"Trong mười mấy năm qua, cháu luôn ở cùng Chu Thanh Diễm phải không?"

 

"... Không, cháu sống riêng với anh ấy."

 

"Bình thường, anh cháu có quan tâm cháu không?"

 

 "... Không quan tâm mấy."

 

 "Thái độ của anh cháu với cháu như thế nào?"

 

"Rất lạnh nhạt."

 

"Những người xung quanh nhận xét về hai cháu thế nào?"

 

"Không hiểu nổi, họ nói anh ấy không xứng làm anh trai cháu."

 

 "Tôi nghe bạn bè anh cháu nói cậu ta rất ghét cháu, có đúng không?"

 

"... Đúng."

 

"Anh cháu ghét cháu."

 

"Còn cháu, cháu có tình cảm với anh cháu không?"

 

"Có."

 

"Còn anh cháu?"

 

"..."

 

"Trả lời đi, Tiểu Ngôn."

 

"Cháu nghĩ, không có."

 

"Vậy nếu có dù chỉ một phần vạn khả năng, cháu có nghĩ anh cháu sẽ cứu cháu không?"

 

"... Sẽ không ạ."

 

Đúng vậy, sẽ không đâu.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Trả lời đến đây, không hiểu sao, tôi đã nước mắt giàn giụa.

 

Cô tôi gật đầu, đứng dậy, an ủi xoa vai tôi.

 

"Dù thế nào đi nữa, anh trai cháu thật sự là một con quỷ."

 

"Nhà họ Chu đã xui xẻo tám đời mới nhận nó làm con nuôi."

 

Đến đoạn này, tôi có thể nghe rõ tiếng nghiến răng ken két của người phụ nữ.

 

"Nhưng, không sao cả."

 

"Từ nay về sau, nó sẽ không bao giờ tồn tại nữa."

 

Người phụ nữ bỏ đi, bóng lưng đen kịt, khép cánh cửa phòng bệnh.

 

Gió cuốn tung rèm cửa sổ, như hút cạn chút hơi ấm cuối cùng.

 

Tôi nhìn những chiếc lá rơi lả tả, nghĩ, liệu một ngày nào đó, tôi có thể bay lên như chúng không?

 

...

 

Tôi đã có một giấc mơ.

 

Khi bảy tuổi, tôi và anh trai.

 

Mùa đông, tuyết bay trắng xóa, ngôi nhà vàng son lộng lẫy, nhưng lại không dung chứa nổi hai đứa con nuôi là tôi và anh trai.

 

Tôi chạy ra sân, tìm thấy anh trai đang ngồi trên xích đu ngắm sao.

 

"Anh ơi, lớn lên anh muốn làm gì?"

 

"Không biết."

 

"Vậy thì cùng em đi du lịch vòng quanh thế giới nhé, anh trai!"

 

“Em nghe nói, du lịch là điều hạnh phúc nhất trên đời, phía bên kia núi còn có núi, phía bên kia biển còn có biển.”

 

“Nên em muốn cùng anh đi ngắm nhìn! Anh ơi!”

 

Anh ấy nhảy xuống xích đu, buồn cười nhìn tôi.

 

Đột nhiên pháo hoa rực rỡ bay đầy trời, phản chiếu trong mắt anh ấy.

 

Câu trả lời của anh ấy lúc đó, tôi quên mất rồi.

 

Thế nhưng, tôi biết.