Hắn gầy hơn lúc trước không ít, cũng trở nên tiều tụy hơn rất nhiều.
Nếu như lúc trước hồi còn ở trường học, hắn mang theo vài phần u buồn nghèo khó.
Thì hiện tại, trên người hắn dính đầy vẻ phong trần mệt mỏi.
Đáy mắt không còn sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái như trước nữa.
Đây là quán bar lớn nhất thành phố.
Đàn ông diện mạo đẹp trai bưng rượu có ở khắp nơi, Thẩm Ngật An xen lẫn trong đó.
Căn bản không bắt mắt bằng.
Hắn mang theo chai rượu, vừa ngẩng đầu, phát hiện trong phòng bao xa hoa, chỉ có tôi và một người đàn ông xa lạ khác.
Đầu tiên là không thể tin sửng sốt một lát, sau khi phản ứng lại nhanh chóng tiến lên bắt lấy cổ tay tôi, sắc mặt âm trầm nói:
“Hứa Hàm Nguyệt, hắn là ai? Tại sao cô lại cùng hắn xuất hiện ở đây?”
Tôi nâng chân, đá một cước vào dưới háng hắn, thành công thoát khỏi sự kiềm hãm của hắn.
"Tôi và người khác bàn chuyện làm ăn, còn cần báo cáo với cậu sao? Cậu cho rằng cậu là bố tôi à?”
Sắc mặt Thẩm Ngật An tái nhợt.
Hắn nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, mới từ từ thở dài.
Như bị tước vũ khí, buộc phải đầu hàng, lại như là sự căng thẳng bấy lâu nay rốt cục cũng buông xuống được.
Hắn chậm rãi mở miệng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
(*Vì chỗ này nam phụ xuống nước với nu9 nên mình đổi xưng hô của nam phụ với nu9 là anh-em nha mn)
“Hàm Nguyệt, em thắng. Em biết anh làm nhân viên ở chỗ này, cố ý mang người khác tới kích thích anh đúng không? Hơn một tháng nay, em cố ý không liên lạc với anh, không phải là vì để anh nhìn rõ xem người mình yêu là ai sao? Như em mong muốn, rốt cục anhi không thể không thừa nhận, hiện giờ anh yêu em hơn Tịnh Tịnh.”
Hắn nhắm mắt lại, như đang cố gắng vứt bỏ quá khứ.
Lại giống như không tình nguyện phải bước vào cuộc sống mới.
“Hàm Nguyệt, anh sẽ trở lại bên cạnh em, và sẽ không bao giờ liên lạc riêng tư với Tịnh Tịnh nữa. Nhưng phải kèm theo điều kiện là em phải đưa mảnh đất kia cho anh trước, sau đó chúng ta sẽ giao ước ba điều. Thứ nhất, thu hồi danh sách nợ mà em đã gửi cho anh."
Tôi nhanh chóng nhận ra mấu chốt là sắp mất tiền, hoảng hốt cắt ngang: “Cậu muốn đất thì cũng thôi đi, thế mà còn muốn tiền của tôi? Cậu muốn tiền thì còn tạm chấp nhận, nhưng còn muốn tôi chiều cậu, lấy oán trả ơn sao? Cậu là phá gia chi tử à?”
Trong quyển sách này, tôi hao phí hơn phân nửa tâm huyết đời mình để nâng Thẩm Ngật An thành tân quý của Hồng Kông.
Chuyện đầu tiên sau khi hắn đứng vững gót chân, chính là thu mua công ty của Hứa gia, sau đó đá cả nhà tôi ra khỏi hội đồng quản trị.
Còn liên hợp với mấy công ty khác, cùng nhau bóp ch sự nghiệp mới bắt đầu khởi sắc của cha mẹ tôi từ trong trứng nước.
Từ đó Hứa gia không còn cơ hội xoay người.
Bố mẹ tôi cũng nhanh chóng chán nản mà qua đời.
Đàn ông và phụ nữ nghĩ khác nhau.
Đàn ông yêu phụ nữ sẽ tốn chút tiền bao nuôi người đó, giống như nuôi chim nuôi mèo, căn bản sẽ không bồi dưỡng năng lực để người đó có thể tự mình đứng vững một phương. Họ chỉ có thể nhận được một chút tiền, lựa chọn duy nhất là trang điểm thật đẹp để bọn đàn ông thưởng thức.
Mỗi một đồng tiêu vào người phụ nữ đó, xét cho cùng vẫn là phục vụ cho đàn ông.
Nhưng phụ nữ thì khác.
Khi họ yêu một người, sẽ dẫn hắn tiến vào vòng tròn của mình, từng chút từng chút dạy đối phương đứng vững gót chân, sau đó nhìn hắn càng làm càng lớn, thậm chí vượt qua chính mình, rồi bại lộ bản tính, xoay người đi tìm những người phụ nữ trẻ đẹp hơn.
Biến chính mình trở thành đóa hoa cúc bị vứt bỏ ngày hôm qua.