Cứu Rỗi Nam Phụ Âm U Cố Chấp Bằng Tiền

Chương 11



Tôi đã từng nghèo.



Rất rất nghèo.



Cho nên, tôi coi trọng tiền hơn cả mạng sống của mình.



Ai cũng đừng nghĩ đánh chủ ý vào tiền của tôi.



“Thẩm Ngật An, cậu nhất định muốn tôi nói rõ ràng sao? Tôi đã không còn yêu cậu nữa, cậu có thể cút khỏi tầm mắt của tôi, sau đó vĩnh viễn biến mất trong cuộc sống của tôi không?"



Nhìn sát vào.



Tôi có thể thấy rõ ràng môi Thẩm Ngật An khẽ run rẩy.



Cho tới nay hắn vẫn không thể tin được, tôi lại đột nhiên không yêu hắn nữa.



Tình yêu trong quá khứ quá nồng đậm, sâu nặng đến mức hắn được tình yêu ấy bao bọc chặt chẽ, tin tưởng rằng nó sẽ vĩnh viễn không biến mất.



“Không thể nào.”



Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt không chút gợn sóng của tôi "Sao lại không yêu nữa được chứ? Hàm Nguyệt, chỉ là em đang giận anh đúng không? Chỉ vì anh quá nghèo, không tin mình sẽ được một đại tiểu thư giàu có như em thích, cho nên hết lần này đến lần khác muốn khiêu chiến giới hạn của em, để chứng minh tình yêu của em dành cho anh sẽ không bao giờ biến mất. Bây giờ anh đã chắc chắn rằng em thực sự yêu anh, vì vậy chúng ta đừng cãi nhau nữa, quay trở về cuộc sống như trước được không?”

Hắn đang van xin.



Đuôi mắt chảy xuống những giọt lệ long lanh.



Tình yêu là xa xỉ phẩm mà đại phú đại quý mới có thể cho.



Tôi vừa xuyên sách một tháng, chợt giàu nhanh, không cho được hắn loại đồ vật quý giá như vậy.



Đòi hỏi tình yêu từ chỗ tôi, quả thực là phí công.



Người có thể cho hắn tình yêu, đã sớm biến mất.



Hắn nhìn chằm chằm vào mắt tôi, muốn tìm ra tình yêu đong đầy của ngày xưa.



Nhưng tìm nửa ngày, đôi mắt ấy cũng chỉ toàn lạnh nhạt.



Xa lạ lại cảnh giác.



Nếu không phải hắn chủ động xuất hiện trước mặt tôi, thậm chí tôi đã quên mất nam phụ si tình của quyển sách này rốt cuộc trông như thế nào.



"Cậu nói đúng, đại tiểu thư như tôi, làm sao có thể thích kẻ hai bàn tay trắng như cậu chứ? Hiện tại cậu đã chứng minh được chuyện này rồi, cho nên có thể cút được chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Thẩm Ngật An sợ.



Lần đầu tiên tôi nhìn thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt hắn.



Cuộc sống trong thôn Thành Trung một tháng nay của hắn hẳn là cũng không tốt đẹp gì.



Vì để kiếm kế sinh nhai, hắn thậm chí phải tới địa phương ngư long hỗn tạp này làm nhân viên tiếp thị rượu.



Thẩm Ngật An cố gắng mỉm cười, như đang thuyết phục bản thân:



“Sẽ không đâu. Em yêu anh nhiều như vậy, sao có thể đột nhiên không yêu nữa?"



Hắn nắm lấy cổ tay tôi, muốn kéo tôi đi ra ngoài:



“Hàm Nguyệt, chúng ta nói chuyện riêng một chút. Em theo anh ra ngoài này.”



Giờ phút này lực hắn dùng quá lớn.



Cực kỳ giống tay người cha quanh năm làm việc đồng áng của tôi.



Ngày tôi bị lừa về nhà, vì chuyện lập gia đình, tôi cũng đã tranh cãi ầm ĩ với ông ta rất lâu.



Cho đến cuối cùng, ông ta cũng kéo tay tôi như vậy, kéo tôi vào trong phòng:



“Hứa Chiêu Đệ, mày phải nghe lời tao! Mày cho rằng mày đỗ đại học là có thể muốn là gì thì làm à? Tao nói cho mày biết, không muốn gả cũng phải gả!”



Hai khung cảnh như hợp làm một trước mắt tôi.



Không ai nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của tôi.



Giống như có cái gì đó xâm nhập vào đầu, tôi hét lên một tiếng, cầm lấy chai bia trong tay, hung hăng đập lên đầu Thẩm Ngật An!



Choang —



Hắn ôm đầu, m.á.u tươi trào ra từ giữa các ngón tay.



Khiếp sợ cùng đau đớn lộ rõ trên mặt hắn.



Hắn không thể tin được, tôi yêu hắn như vậy, lại nhẫn tâm động thủ.



Mảnh thủy tinh vỡ vụn b.ắ.n tung toé đầy đất.