Chứng kiến một màn nổi điên của tôi, nhân vật phản diện co người rúc vào ghế salon, ôm đầu lộ ra đôi mắt sợ hãi, miệng hô to:
"Lợi nhuận chúng ta đổi thành bốn sáu... Không không không, phải là năm năm mới đúng, năm năm đi! Đánh hắn là được rồi, đừng đánh tôi! Tôi lập tức bảo thư ký một lần nữa soạn lại hợp đồng.”
“Alo, Tiểu Đổng, nhanh chóng in ra phần hợp đồng mới, lợi nhuận đổi thành năm năm... Con mẹ nó cậu nếu không mau đến, tuần sau sẽ là thất tuần của tôi!"
Chứng kiến toàn bộ sự hỗn loạn trong phòng, hệ thống gào khóc ôm lấy tôi:
“Ký chủ tôi sai rồi, cô mau gọi bác sĩ tâm lý đến khám một chút đi. Tôi sẽ không bao giờ để cô cứu rỗi tên nam phụ ch.ết tiệt này nữa.”
Tôi lại ngồi trước mặt bác sĩ tâm lý.
Điền xong một xấp giấy, rồi lại đưa cho ông ấy.
Bác sĩ tâm lý dùng sức xoa xoa mấy sợi tóc còn sót lại trên đầu.
Mấy tờ giấy bị ông ấy nhìn chằm chằm, như thể muốn xuyên thủng nó.
Sau đó, ông thử thăm dò hỏi:
"Hứa tiểu thư, cô cảm thấy nguyên nhân căn bản khiến cô mất khống chế cảm xúc lần này là gì?"
Tôi khoanh tay dựa lưng vào ghế:
"Phải chăng là do cảnh tượng tương tự lặp lại khiến tôi nhớ đến những ký ức tồi tệ, những nỗi đau thống khổ như bệnh ung thư bám vào xương, khiến tôi không thể thoát ra được."
Bác sĩ tâm lý dường như tìm được chỗ đột phá, thanh âm nhẹ nhàng, nói:
“Cô có thể nói cho tôi biết lúc đó cô đang làm gì không?”
“Tôi đang ký hợp đồng với đối tác. Về mảnh đất ba trăm triệu, đã nói là chia lợi nhuận tôi ba, hắn bảy, nhưng hắn nhất quyết đòi năm năm. Căn cứ vào tính toán, đối tác của tôi phải nhượng ít nhất hai trăm triệu lợi nhuận cho tôi.”
Mấy sợi “lông” còn sót lại trên đầu bác sĩ đã hoàn toàn rụng xuống.
Ông ấy dùng sức lau mặt, hít sâu một hơi, rồi đưa ra kết luận lần này:
“Căn cứ vào phản hồi từ báo cáo sức khỏe, có lẽ là do ký ức đau khổ tái hiện. Nếu không... nếu không cô thử hạn chế lặp lại những cảnh tượng này xem? Ví dụ như... ví dụ như, cố gắng giảm thiểu cơ hội kiếm được hai trăm triệu?"
Lời ông ấy nói ra yếu ớt, vô lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi cũng không muốn gật bừa.
Nhưng vẫn tôi miễn cưỡng nghe vào câu trước.
Cố gắng giảm thiểu khả năng tái hiện cảnh tượng mà bản thân ám ảnh.
Tôi lấy lại danh sách chiết khấu đã gửi cho Thẩm Ngật An, giảm đi một khoản tiền thuốc men.
Chai rượu làm vỡ đầu hắn nên cần phải bồi thường.
Tôi nhíu mày hỏi một tiếng:
"Hệ thống, đánh vỡ đầu phải bồi thường bao nhiêu tiền?"
“Tùy theo độ nghiêm trọng của vết thương, nhẹ thì phải bồi thường hai vạn tệ, nặng mấy chục vạn tệ cũng là bình thường.”
Nam phụ si tình vẫn còn sống.
Vậy chứng minh thương thế không nặng.
Tôi hào phóng xóa đi hai mươi ngàn tệ, sau đó gửi tờ giấy nợ mười triệu lại cho hắn. Như thế đã rất sòng phẳng rồi.
Lúc Thẩm Ngật An gọi điện thoại tới, tôi nhanh chóng cúp máy.
Và chặn hắn.
Làm xong hết thảy, tôi thở phào nhẹ nhõm, Lý Vi gọi điện thoại tới:
“Nguyệt Nguyệt, cùng đi dạo phố không?”
"Tớ có drama của học bá Thẩm nha.”
Trong giọng nói của Lý Vi mang theo sự vui sướng khi người gặp họa.
Ở cửa hàng xa xỉ, cô ấy vừa đeo túi xách kiểu mới nhất lên người cùng với quần áo đắt tiền nhất, vừa chế nhạo.
Thẩm Ngật An không lấy ra được tiền trả nợ, bèn yêu cầu Kiều Tịnh bán túi xách và trang sức đi.
Kết quả Kiều Tịnh cãi nhau với hắn một trận, sau đó ôm tất cả đồ đạc chạy đi làm hòa với bạn trai cũ.