Trong quyển sách này, nam chính và nữ chính sẽ lại một lần nữa về bên nhau, tiếp tục màn trình diễn đầy khúc mắc giữa tổng tài giàu có và đóa hoa nhỏ trong khu ổ chuột.
Mà tôi - người vốn nên một mực giúp đỡ nam phụ si tình, lại triệt để cùng hắn phân rõ giới hạn, tiếp tục làm thiên kim đại tiểu thư.
Chính vì vậy mà tất cả đều đã trở về điểm xuất phát.
Chỉ có Thẩm Ngật An vẫn đứng yên tại chỗ, tình yêu hắn có và tình yêu hắn cho đi, đều như cát chảy qua tay, cái nào cũng không giữ được.
Lúc còn ở trường, Thẩm Ngật An nhất kiến chung tình với Kiều Tịnh.
Lý do đơn giản đến nực cười.
Nam phụ nghèo đến mức trên người không còn một xu dính túi, sinh ra chán nản, khi mua đồ ở canteen trường học, tiền trong thẻ lại không đủ trả một bữa cơm đơn giản này.
Sau đó bị nữ chính nhìn thấy, hào phóng quẹt thẻ của mình cho hắn.
Từ lúc này, mầm mống tình yêu bắt đầu nảy mầm.
Cho nên sau này dù tôi có bỏ ra mười triệu cho Thẩm Ngật An, cũng không bằng hai mươi đồng mà nữ chính đã vô ý cho hắn lúc trước.
Tôi đi mua túi trong sự căm ghét.
Nam phụ không xứng với mười triệu.
Hắn chỉ xứng bưng bát cơm hai mươi đồng, thích thì cứ mà chậm rãi thưởng thức bát cơm rách này của hắn đến cuối đời đi.
Tôi cho rằng, tôi và Thẩm Ngật An sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa.
Khi cùng Lý Vi tách ra lái xe về biệt thự.
Tôi ngoài ý muốn phát hiện có một người đang chán chường ngồi xổm bên ngoài biệt thự.
Có vẻ như hắn đã chờ tôi rất lâu rồi.
Phải suy nghĩ thật lâu thì tôi mới miễn cưỡng nhận ra.
Thì ra là nam phụ thâm tình ngày xưa mắt cao hơn đỉnh đầu đây mà.
Sau khi nhìn thấy xe của tôi, đáy mắt Thẩm Ngật An hiện lên một tia sáng.
Hắn cẩn thận gọi một tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nguyệt Nguyệt. Em block tất cả phương thức liên lạc của anh, anh thật sự không còn cách nào khác, cho nên mới muốn ở chỗ này chờ em trở về.”
Hắn hoàn toàn không còn vẻ vênh váo tự đắc như trước.
Trên trán còn tồn tại một vết sẹo nhợt nhạt.
Cuộc sống dày vò khiến khuôn mặt hắn mang theo vài phần tang thương.
Tôi nhớ tới lời của bác sĩ tâm lý, cố gắng kiềm chế để giảm thiểu việc tái hiện cảnh tượng làm tôi đau khổ.
Mà Thẩm Ngật An, luôn có thể khiến tôi nhớ lại những ký ức đau khổ nhất.
Tôi theo bản năng vòng qua hắn, muốn trở về biệt thự.
Thẩm Ngật An sốt ruột, vừa định tiến lên giữ chặt cánh tay tôi, lại nhớ tới nửa tháng trước bị chai rượu của tôi đập vỡ đầu, đột nhiên thu tay lại, đổi thành chắn trước người tôi.
“Nguyệt Nguyệt, anh biết trước đây mình đã làm nhiều chuyện không xứng đáng với em, cũng trách bản thân vì đến giờ vẫn không hiểu rõ trái tim mình. Gia cảnh em quá tốt, anh luôn cảm thấy mình không xứng với em, vì vậy... vì vậy mới muốn thử thách tình yêu của em dành cho anh.”
Lời hắn nói chân thành tha thiết
Đáy mắt thậm chí hiện lên ánh lệ.
Tôi nhíu mày lại và lùi về phía sau một bước.
Hắn coi đoạn tình cảm này như thủy tinh, liên tục tăng áp lực thí nghiệm độ rắn chắc của nó. Đó gọi là gì nhỉ? Khảo nghiệm tình cảm?
Như hắn muốn.
Cuối cùng tấm thủy tinh cũng vỡ.
Khi khảo nghiệm ra thứ mình muốn, hắn lại không tình nguyện, nhất định phải đem thủy tinh ghép lại thành nguyên dạng.
Nhưng mà, hắn không thông qua khảo nghiệm của tôi.
Cho nên chuyện giữa chúng tôi, đã kết thúc. Thế mới nói, khảo nghiệm tình cảm là loại khảo nghiệm rất ngu ngốc.
Hệ thống cố gắng giãy dụa lần cuối:
“Nếu không - -”
"Câm miệng, món đồ mà nữ chính không cần, dựa vào cái gì nhét cho tao?”