Cứu Rỗi Nam Phụ Âm U Cố Chấp Bằng Tiền

Chương 3



Tôi ngẩng đầu, lạnh như băng nhìn về phía bà ta.



Vẻ trách cứ trên mặt bà ta, tôi nhìn thấy không sót một chút nào, dường như Thẩm thiếu gia mới là chủ nhân của biệt thự này.



Và tôi chỉ là người ở tạm.



Thẩm Ngật An nổi tiếng là giáo viên nghèo khó, khuôn mặt đẹp trai buồn bã, cộng thêm áo sơ mi kẻ caro đã giặt đến bạc màu, đứng dưới bóng cây lấp ló ánh mặt trời, mê hoặc tôi đến thần hồn điên đảo.



Ở trường học, sự chênh lệch giữa địa vị xã hội của mọi người không quá rõ ràng.



Nhưng sau khi tốt nghiệp, bước vào xã hội của người lớn, đều phải tự trở về tầng lớp của mình.



Không có chống lưng, hắn vấp phải trắc trở khắp nơi, sự nghiệp không thể khởi sắc.



Mà nữ chính - người hắn thầm mến lại trở nên rất thân thiết với nam chính, càng làm cho hắn nản lòng thoái chí, mỗi ngày sống như cái xá.c không hồ.n.



Tôi đưa người về biệt thự, thu dọn phòng khách tốt nhất tại lầu hai cho hắn ở.



Hiện giờ, Thẩm Ngật An đã ở đây hơn một năm.



Một năm nay, hắn luôn đối xử dịu dàng, hết sức nhẹ nhàng với mỗi người trong biệt thự.



Bà Lưu từng làm vỡ một bộ đồ sứ đắt tiền.



Dựa theo hợp đồng, tôi đề nghị trừ tiền bồi thường vào tiền lương của bà ta, Thẩm Ngật An ngồi một bên thản nhiên nói:



"Nhường được người ta chỗ nào thì nên nhường, chẳng qua chỉ là mấy cái chén sứ, cô có cần phải hùng hổ dọa người như vậy không? Khi nào cô mới có thể bỏ cái thói xấu lấy tiền làm nhục người khác?"



Những lời này như đóng đinh tôi trên cột mà sỉ nhục, phảng phất như tôi thật sự là một đại tiểu thư ác độc tội ác tày trời.



Hắn dành hết dịu dàng cho người khác, đối với tôi chỉ còn sự xa cách lạnh lùng.



Hệ thống thật buồn cười.



Nó cứ muốn tôi cứu vớt một người đàn ông chỉ biết vấp ngã trên con đường tình yêu.



So với hắn, tôi càng nên cứu rỗi chính mình, không phải sao?



Tôi cười lạnh một tiếng, "Trong nhà từ khi nào có thêm một vị thiếu gia vậy? Bảo mẫu Lưu, bây giờ tiền lương của bà là ai trả, chẳng lẽ bà cũng không biết rõ sao?"



Vẻ mặt bà ta cứng đờ, vừa định mở miệng nói gì đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Cửa biệt thự mở ra.



Thẩm Ngật An ướt sũng cả người vừa quét vân tay bước vào.



Phía sau hắn, còn có một cô gái yếu ớt sắc mặt tái nhợt đi theo.



Đó là nữ chính.

Tên khốn này, hắn vậy mà lại dám mang nữ chính về biệt thự của tôi.



Hệ thống nhiệt tình giải thích cho tôi:



“Nam nữ chính cãi nhau, nam phụ si tình cho rằng cơ hội của mình đã tới, lúc này mới lập tức đưa người về nhà.”



Lúc còn ở trường, tình yêu nam nữ chính oanh oanh liệt liệt, bị người bên ngoài trêu chọc là tổng tài bá đạo lãng mạn nhất và đoá hoa trắng khu ổ chuột.



Đến khi trưởng thành, kịch bản biến thành nữ chính là kẻ đào mỏ muốn bay lên cành cao và tổng tài bá đạo tài giỏi đã kế thừa gia nghiệp và đang cần một người vợ hiền.



Tình yêu của họ không thể chịu đựng được bất cứ sóng gió nào.



Người trên không muốn khom lưng nhân nhượng.



Người dưới lại yêu cầu địa vị ngang hàng.



Sau một hồi tranh cãi, nữ chính nổi giận đùng đùng quay đầu tìm nam phụ lốp dự phòng.



Thẩm Ngật An vui mừng phấn khởi, cho rằng mình cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời, vội vã lao vào mưa to, muốn đưa nữ chính về nhà.



Mà tôi bởi vì lo lắng cho hắn, hèn mọn đến lái xe đi đón hắn và nữ chính trở về.



Thẩm Ngật An nhíu mày nhìn tôi:



“Hứa Hàm Nguyệt, vì sao cô không nghe điện thoại? Cô có biết là tôi đợi cô cả nửa ngày cũng không thấy cô lái xe tới đón tôi, hại Tịnh Tịnh thiếu chút nữa bị cảm lạnh.”



Thì ra, tên mới của tôi là Hứa Hàm Nguyệt.



Trăng sáng được nâng niu.



So với Chiêu Đệ dễ nghe hơn gấp trăm lần.



Cái tên này, tôi nhẩm đi nhẩm lại trong miệng không biết bao nhiêu lần, rất thích.