Cứu Rỗi Nam Phụ Âm U Cố Chấp Bằng Tiền

Chương 4



Khuôn mặt bảo mẫu Lưu lộ vẻ lo lắng, nhanh chóng đưa tới hai cái khăn lông khô.



Rồi bà ta quay đầu trách cứ theo:



“Đúng vậy, Hứa tiểu thư sao lại trở về một mình, còn mua nhiều đồ linh tinh như vậy.”



Thẩm Ngật An nhìn thấy những chiếc túi trải đầy đất.



Sắc mặt âm trầm đến khó coi.



"Hứa Hàm Nguyệt, cô nhất định phải luôn lôi cái tính tình đại tiểu thư của cô ra sao, có tiền liền thích làm gì thì làm à, cô phí phạm đồng tiền như vậy cho ai xem? Sao cô mãi không chịu thay đổi thói quen xấu của mình vậy?"



Mỗi lần tôi tiêu tiền, Thẩm Ngật An đều lạnh mặt quát lớn vài câu.



Giống như là tôi đang tiêu tiền trong tài khoản của hắn vậy.



Để kéo gần quan hệ với hắn, càng là để bảo vệ lòng tự trọng yếu ớt dễ vỡ của hắn, đã rất lâu rồi tôi không mua quần áo mới, cũng rất lâu rồi không đi nhà hàng cao cấp ăn cơm.



Dù vậy, Thẩm Ngật An vẫn thường xuyên đen mặt, trách cứ tôi tiêu tiền như nước.



Tôi nhíu mày nhìn về phía hắn.



"Tôi tiêu tiền của mình, liên quan gì đến anh? Hay là nói anh ở chỗ này lâu quá rồi, định chim gáy chiếm tổ chim khách*, thật sự cho rằng tài sản của tôi là của anh?”

Thẩm Ngật An đột nhiên mặt mày tái mét.



Những lời này cực kỳ cay độc, như móc trái tim tự trọng rẻ mạt của hắn ra, ném xuống đất rồi giẫm đạp lên.



Tôi của quá khứ sẽ luôn để tâm đến tôn nghiêm của hắn, mỗi một câu nói ra khỏi miệng, đều ở trong lòng suy tính rất lâu mới dám nói ra, sợ chọc hắn không vui.



Lòng tự trọng của hắn vừa nhạy cảm vừa yếu ớt.



Cần cẩn thận che chở, cũng cần được nuôi dưỡng bởi một đống tiền.



Bảo mẫu Lưu muốn mở miệng nói đỡ cho Thẩm Ngật An vài câu, tôi phất tay ngắt lời:



“Bảo mẫu Lưu, bà bị sa thải rồi, bây giờ lập tức thu dọn đồ đạc cút đi. Mặt khác, tiền đồ sứ bà làm vỡ, trừ vào tiền lương tháng này của bà.”



Bà ta kinh ngạc, kêu gào:



"Hứa tiểu thư, dựa vào cái gì mà cô sa thải tôi, rõ ràng tôi không hề phạm sai lầm nào!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Thẩm Ngật An xoa mi tâm, biểu đạt sự bất mãn đối với tôi.



"Hứa Hàm Nguyệt, cô chưa từng nghèo khó, cho nên cô không biết bộ dạng lấy tiền bức bách người khác này của cô, thật sự rất xấu xí!"



Hắn nói sai rồi.



Tôi đã từng rất nghèo.



Thực sự, thực sự rất nghèo.



Nghèo đến nỗi không mua nổi một cây bút, không ăn nổi một bữa cơm.



Nghèo đến mức phải đi lục đồ ăn trong thùng rác.



Nhặt được bánh bao khô người khác vứt bỏ cũng vui sướng nhét vào miệng, gập ghềnh học xong trung học phổ thông.



Nghèo đến mức khi học đại học, lần đầu tiên đại tiểu thư ném cho tôi một trăm đồng phí chạy chân, tôi cầm tờ tiền mặt màu đỏ, kích động lăn qua lộn lại đến mức thức trắng cả đêm.



Nhưng tôi biết, người nghèo không giống như hắn.



Vừa nhận tiền của người khác, vừa lấy oán trả ơn nhục mạ đối phương một phen.



“Tốt lắm." Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn," Bà có thể ở lại, sau này tiền lương của bà do Thẩm tiên sinh trả.”



Những lời còn lại của Thẩm Ngật An đều nghẹn lại, mím môi không rên một tiếng.



Hắn không nỡ trả tiền.



Dù tôi chuyển khoản cho hắn nhiều tiền như vậy, hắn dùng số tiền đó không phải để mua đồ cho bản thân thì là để mua quà cho nữ chính.



Ngay cả tôi cũng chẳng nhận được một chút quà nào để thể hiện lòng biết ơn từ hắn.



Lúc bảo mẫu Lưu bị quản gia kéo đi, còn đang khóc lóc sướt mướt nói mình sai rồi, cầu xin tôi cho bà ta một cơ hội nữa.



Kiều Tịnh đứng ở phía sau cắn cắn môi, đầu tiên cô ta hâm mộ nhìn qua đống túi xách xa xỉ rơi đầy đất.



Sau đó đưa tay kéo ống tay áo Thẩm Ngật An, lo lắng, bất an, vô tội nói:



“Ngật An, Hàm Nguyệt chắc là ghen tị vì anh đưa em về. Như vậy, hẳn là em nên rời đi…”