Phong Trần được sư tôn đưa về Y Phong, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được bay mà không cần thiết bị hỗ trợ như trong thế giới kia, cảm giác của lần đầu ai cũng khó mà quên được. Lại nói lần đầu, Phong Trần khi bay lúc đầu còn la hét, lúc sau đã hé mắt ra xem cảnh vật xung quanh, cuối cùng là hai mắt mở to, ngắm nhìn cảnh sắc của môn phái. Lần này thấy rõ cảnh vật bên trong: sông núi có cả, hồ rộng, rừng cây; nếu ai không biết còn tưởng đây là thế giới của nhân tộc, chứ không phải là một môn phái ở địa ngục tối tăm.
Y Thần trên quãng đường đi cố ý đi chậm lại cho Phong Trần ngắm cảnh. Họ bay qua một ngôi làng, người trong đây đều là người không thể tu luyện. Bay một lúc nữa thì thấy một ngọn núi, trên ngọn núi này thực vật rất thưa thớt, tràn đầy khí tức nóng bỏng của hỏa thuộc tính. Hỏi Y Thần, Phong Trần mới biết đây là Khí Phong, nơi đây cung cấp vũ khí cho toàn môn; nếu có nguyên liệu cũng có thể cung cấp dịch vụ luyện chế pháp khí theo yêu cầu.
Tiếp đến lại bay qua một ngọn núi, nhìn từ chân đến lưng chừng núi thì rất bình thường, điều gây chú ý lại trên ngọn núi. Ngọn núi này đặc biệt là có một đấu đài, đấu đài này rất lớn, bằng một nửa của quảng trường; ngọn núi như bị gọt mất chóp núi để xây dựng đấu đài. Phong Trần bay qua chỉ cảm thấy da thịt như ai đó cầm đao cứa lên thân, buộc Y Thần phải phong ra quang trảo để bảo vệ, khi đó Phong Trần mới bình thường trở lại. Hỏi ra mới biết đây là Linh Phong, một vị trưởng bối tinh thông đao pháp trong lúc cảm ngộ đao pháp chém bay chóp núi. Về sau, khi tông môn gặp biến cố, nhờ khí tức một đao này, Tiên Sư Môn mới có thể tránh được sự giết chóc của quỷ tộc cấp thấp với đệ tử ngoại môn. Để ghi nhớ công ơn, Linh Phong được chuyển về đây; ở đây còn có thể cảm ngộ được đao đạo.
Bay qua Linh Phong thì đến Y Phong, chỉ thấy Y Thần phất tay, bay vọt lên đỉnh núi. Vừa đến nơi, mùi thơm từ thảo dược ùa vào mũi, hít một hơi thanh mát cả linh hồn; mùi cỏ cây hoa lá rất dễ chịu. Lên đến đỉnh núi, đập vào mắt là một ngôi nhà sàn, xung quanh là rừng tre ngà, lá xanh thân vàng. Nhà sàn lọt thỏm giữa rừng tre, từ trên cao nhìn xuống như một miệng giếng cổ, quanh miệng là một bãi cỏ xanh.
Hai người hạ xuống trước cổng ngôi nhà sàn. Y Thần phất tay một cái, cổng mở ra, nàng nói:
Vào thôi, từ nay ngươi cứ ở đây đi.
Nói xong, nàng bước chân đi vào, Phong Trần cùng bước theo sau. Qua cổng, hắn mới nhìn kỹ hơn căn nhà, nó được làm từ tre, trên lợp bằng rơm; hắn đoán đây là rơm xuất xứ từ ngôi làng vừa bay qua. Bước vào trong, hắn thấy ngôi nhà được bày biện rất đơn giản: nhà có năm gian, một phòng khách, hai phòng ngủ, hai phòng tắm, chúng đều được chia đều hai bên; chính giữa phòng khách có một chiếc bếp lửa nhỏ, bên cạnh có một bàn trà và hai chiếc ghế đối diện. Vừa vào trong nhà, hắn đã thấy Y Thần từ trong phòng bên phải đi ra, trên tay nàng cầm một bộ y phục, nhìn hắn và nói:
Phòng của ngươi ở bên trái, ngươi trước tiên đi tắm đi, người quá bẩn rồi, nhà tắm ở cuối, bên cạnh phòng ngươi.
Nàng đưa y phục cho hắn rồi đi pha trà. Từ lúc về đến giờ, Phong Trần chưa nói gì, chỉ biết gật đầu như gà mổ thóc và làm theo lời của nàng. Mười phút sau, một tiếng la thét vang lên, Phong Trần từ trong phòng tắm bước ra, mặt mũi đen lại, trên thân mặc một bộ y phục màu hồng đào, trên tay cầm bộ quần áo cũ và miếng vải bố được giặt sạch. Hắn nói với giọng điệu ấm ức:
Sư phụ, người có ghét con thì đừng chơi con như thế chứ, không lẽ đây là lễ vật mà sư phụ định tặng đệ tử chứ? Nếu như vậy thì quá thiệt thòi rồi, biết vậy ta đã theo Bạch Phong chủ rồi.
Y Thần nghe vậy, mặt vẫn dửng dưng đáp:
Ồ, ngươi nói đúng, đây là lễ ra mắt ta cho ngươi. Còn về phần ngươi đi theo Bạch Phong chủ, cứ tự nhiên.
Nghe lời nói cứng rắn của Y Thần, Phong Trần nhanh chóng đổi giọng, đi ra sau lưng bóp vai đám lưng cho nàng, nịnh nọt nói:
A, ta là người hám lợi thế sao? Đã gọi người là sư phụ thì ta một lòng sắt son; quê ta có câu ‘lấy gà theo gà, lấy chó theo chó’.
Nghe xong, trong lòng Y Thần mắng: ‘Ta thật ngốc rồi mới nhận tên vô sỉ này làm đệ tử’, nhưng bên ngoài mặt không biểu lộ cảm xúc:
Hừ, ngươi đem so sánh ta với gà, cho sao?
Nàng thả ra khí tức cường đại, cho tên ba hoa này một cái dằn mặt. Thấy nàng biểu hiện tức giận, Phong Trần vội giải thích:
A, sư phụ, ý ta là đã theo người rồi thì ta sẽ không làm gì có lỗi với người, chứ ai có thể so sánh với tài sắc của người chứ.
Nàng đã nghe rất nhiều người khen sắc đẹp của nàng, chưa một người nào để ý đến y thuật cao minh của nàng; vô tình chạm vào sự tự ái của một nữ cường nhân như nàng. Giờ đây được một người công nhận, người đó lại là đồ đệ đầu tiên mà nàng nhận. Tuy không biết là khen giả hay khen thật, nhưng nàng cũng thấy tâm tình tốt hơn. Phong Trần khen Y Thần không hoàn toàn là lấy lòng, mà hắn phải thực sự nhìn vào tài năng của nàng; ở độ tuổi trẻ như nàng vậy mà đã là một phong chủ, phải nói tài năng hay phẩm tính cỡ nào. Y Thần ra tay cho hắn dừng rồi nói:
Ngươi qua đó ngồi đi, ta sẽ cho ngươi một số vật giúp ngươi trên con đường tu luyện, còn bộ quần áo kia ngươi đến nhiệm vụ đường trả đi.
Nói xong, nàng phất tay, hai quyển sách hiện ra trước mặt Phong Trần. Nhìn thấy hai quyển sách này, Phong Trần cầm lên xem, mày nhíu xuống, hắn không thể nhận ra đây là loại chữ gì; so sánh với các loại chữ trên Trái Đất thì không hề giống. Hắn đưa sách lên và hỏi:
Sư phụ, đây là gì? Con xem không hiểu.
Nhìn mặt tên này ngơ ra, Y Thần che miệng cười, nói:
Ta quên, đây gọi là Nhân Tự. Trong giới tu luyện để tiện cho việc truyền thừa, sẽ chia ra hai loại: truyền thừa ký ức và truyền thừa văn tự, mỗi loại đều có ưu điểm riêng. Truyền thừa ký ức thì tất cả, không phân biệt chủng tộc: Nhân, Quỷ, Ma, Thú tất cả đều hiểu, không cần phải giải mã, nhưng phụ thuộc vào nhiều yếu tố như linh hồn, lượng ký ức, sức mạnh lưu lại, vật liệu lưu truyền. Ngược lại là truyền thừa văn tự: dễ lưu trữ, truyền thừa nhiều lần, lượng thông tin lớn, còn có thể lồng ghép với truyền thừa ký ức, nhưng truyền thừa văn tự lại có các cách giải khác nhau; nếu không sẽ không thể hiểu. Vì vậy, giới tu luyện của mỗi chủng tộc đã tạo ra một loại văn tự riêng: có Nhân Tự, Ma Tự, Quỷ Tự, Thú Tự. Giờ ta truyền cho ngươi một đoạn ký ức về Nhân Tự.
Chỉ thấy nàng vươn tay ra và một luồng sáng xanh bay ra nhập vào mi tâm Phong Trần; một luồng tin tức được khắc vào linh hồn. Phong Trần cảm thấy linh hồn nhó lên, hắn mở mắt, nhìn lại sách; bây giờ hắn đã biết tên của hai quyển sách là gì: ‘Y Hồn Thuật’, ‘Bách Dược Quyển’. Như theo lời Y Thần giới thiệu, Y Hồn Thuật là sách chuyên tu luyện về linh hồn; dựa vào việc đoán bệnh và trị bệnh làm tăng lực lượng và cường độ linh hồn, sách này chỉ truyền lại cho phong chủ Y Phong. Còn Bách Dược Quyển thì là sách nhập môn của đệ tử nội môn Y Phong; bên trong ghi các loại cũng như số liệu dược liệu trong Vườn Thuốc. Giải thích xong, nàng đứng lên và ra hiệu Phong Trần nghỉ ngơi cho việc lên Học Đường ngày mai.