Từ khi thức tỉnh ký ức, Phong Trần chưa bao giờ được ngủ một cách đúng nghĩa, hôm nay chưa mở mắt hắn đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, là mùi của gạo trắng, trứng chiên, rất thơm. Hắn lao ngay ra phòng khách, quả nhiên một bát lớn cơm trắng, một đĩa trứng chiên, một đĩa măng luộc, hai cái bát, hai đôi đũa. Nhìn thấy đồ ăn, Phong Trần lao đến, ngồi phịch xuống bàn, cầm lấy bát đũa định gắp đồ ăn, nhưng nhìn thấy có người ngồi đối diện, tay hắn ngừng lại, nhìn lấy thân ảnh xinh đẹp, nở nụ cười, đặt bát đũa xuống, nói:
-Đệ tử mời sư tôn ăn cơm.
Nhìn thấy bộ dạng như chết đói của Phong Trần, Y Thần che miệng cười, nói:
-Ừm, ăn cơm đi.
Nói xong, nàng gắp một miếng trứng vào bát hắn. Thấy sư tôn đồng ý, Phong Trần cầm bát đũa lên bắt đầu càn quét, tuy những món ăn này không có chút gia vị nào nhưng đây cũng là bữa ăn làm hắn thấy rất thỏa mãn. Hắn không biết bao lâu rồi mới được hưởng lại không khí bàn ăn của gia đình, ngay từ khi hắn thấy bàn đồ ăn, hắn đã coi đây là nhà, Y Thần là người thân.
Nàng vừa gắp cho hắn ăn vừa nói:
-Hôm nay là lần đầu tiên đến Học Đường của đệ tử mới, không phân biệt ngoại môn hay chân truyền, tất cả đều đến Học Đường trong một tháng đầu nhằm phổ cập kiến thức căn bản. Sau một tháng ai cảm thấy đã đủ thì có thể tự mình tu luyện. Tuy ta có thể dạy tất cả cho ngươi ngay bây giờ nhưng làm bất kể việc gì cũng có ý nghĩa riêng, nên trải nghiệm.
Nàng buông đũa xuống, đi ra cửa, thả người bay đi mất. Nàng nói vọng lại:
-Đây là bữa ăn đầu tiên mà ta nấu cho ngươi coi như món quà đi, một tháng sau ta quay lại dạy ngươi y thuật. Đừng làm ta mất mặt, nếu không hậu quả khôn lường!
Phong Trần đang ăn, nghe mấy lời cuối cùng hắn tý phun hết cơm ra. Ăn xong cơm, đem đồ đi dọn, chỉnh trang lại đồ trên người, giờ hắn mới để ý, bộ Đào y này còn vương mùi hương y như của sư phụ. Chỉnh trang xong, không quên hai quyển sách và bộ đồ mới vào môn, phải mang nó đến trả ở chỗ Lý sư huynh.
Bước khỏi Y cư, Phong Trần men theo đường mòn, đi qua vườn thuốc, trên đường đi hắn thấy rất nhiều loại thuốc. Đi qua tuy không biết tên và công dụng là gì nhưng mùi của chúng làm cho Phong Trần rất dễ chịu. Thỉnh thoảng lại thấy một vài bộ xương trắng đang chăm sóc thảo dược, cũng có người hướng đến hắn cúi chào:
-Phong sư huynh.
Lại còn có một đệ tử khi nhìn thấy còn bàn tán:
-Đây không phải là Phong sư huynh, đệ tử của phong chủ hay sao?
-Ta còn nghe nói người này không có căn cơ thuộc tính.
-Căn cơ không có lại thể tu cũng không có.
Một vị đệ tử có vẻ không chịu nổi khi nghe những lời bàn tán, lên tiếng:
-Các ngươi không được như người ta nên ở đây nhiều chuyện sao? Việc phong chủ làm là việc các ngươi có thể bàn tán sao? Đi làm việc của chính mình đi.
Nói xong nàng cũng đi làm việc của chính mình. Phong Trần đã nghe thấy tất cả trong tai, hắn không ngờ còn có người đứng ra nói lại. Nhưng hắn cũng biết việc mình được vào Y Phong cũng là một điều không thuyết phục, vậy nên Phong Trần sẽ chứng minh sự đúng đắn của Y Thần khi thu nhận hắn. Hắn sẽ cho họ thấy kẻ mạnh là kẻ tạo ra kỳ tích, chứ không phải là kẻ ăn xong lại nói không phục mà không làm gì.
Đã quyết định xong, Phong Trần vứt luôn những lời bàn tán không hay đó ra sau đầu tiếp tục đi xuống núi. Xuống đến chân núi, hắn lại cảm thấy mùi dược liệu nồng hơn, không những thế các căn phòng ở đây còn tỏa ra nhiệt độ rất cao. Không chỉ có vậy mà lượt người qua lại cũng khá đông, có khi còn nhộn nhịp hơn cả ở trong vườn thuốc.
Lượt người ra vào Y Phong khá lớn, điều này có lẽ cũng do Y Phong là nơi cung cấp thuốc duy nhất trong môn. Ra khỏi Y Phong, hắn tìm một vị đệ tử hỏi đường đến Nhiệm Vụ Đường. Đến nơi, hắn trả đồ, hôm nay cũng không phải Lý sư huynh làm việc mà là một vị ngoại môn đệ tử thực hiện ghi chép. Sau khi biết là Phong Trần đến trả đồ, vị này cũng có thái độ cung kính hơn khi hắn chưa báo tên.
Trả đồ xong, hắn lại hỏi đường đến Học Đường. Hỏi xong, hắn tiến về Học Đường. Trên đường đi, hắn đúng là hạc giữa bầy gà, Đào y nổi bật, hệ thống phân cấp ngoại môn, nội môn, chân truyền cũng rất dễ nhận biết. Trang phục của ngoại môn và nội môn phân biệt qua đồng phục, còn chân truyền đệ tử không bắt buộc về trang phục. Do vậy trên đường đi có rất nhiều đệ tử hướng về Phong Trần hành lễ, điều này khiến hắn chưa quen với kiểu phân cấp này, thấy không được thoải mái lắm.
Đi một lúc, cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc biển treo hai chữ “Học Đường”.
Bước qua cửa vào bên trong, đã có rất nhiều người đến nơi, tất cả người có mặt trong vòng kiểm tra đều có ở đây. Đưa mắt nhìn để tìm các nhân vật nổi bật như Chu Khanh, Nguyễn Anh, Ngô Tuấn, Nhị Ngưu tất cả đều không thấy, cảm giác kỳ quái đã được ngửi đến.
Phong Trần tiến đến tìm một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, ngồi xuống, chờ một lúc, thấy có một thân ảnh đang tiến đến. Đây không phải Đỗ Đạt hay sao. Bước vào Học Đường, tiến đến bục giảng, có người hô lên:
-Các đệ tử chào đại sư huynh.
Đỗ Đạt ra hiệu mọi người ngồi xuống, đang định nói, hắn nhìn thấy Phong Trần xuất hiện trên Học Đường, tiến lên hỏi:
-Phong sư đệ sao ngươi lại ở đây?
Với vẻ mặt không biết gì và cộng thêm câu nói:
-Sư huynh nói gì vậy, đệ không ở đây thì ở đâu?
Đỗ Đạt nghi hoặc hỏi lại:
-Sư phụ không nói đệ biết sao?
Đến câu thứ hai đã biết là mình bị sư phụ hố một vố rồi, nhưng vẫn phải nở ra nụ cười nói dối:
-À, sư tôn có nói trước tiên đến đây làm quen và kết nối với mọi người một chút rồi hẵng tu luyện.
Đỗ Đạt nghe lời giải thích, từ đó mới vỡ lẽ ra. Phong Trần tiếp tục:
-Sư tôn nói muốn đệ tự làm quen tông môn nên không cho đệ biết đến đâu, mong sư huynh chỉ cho một con đường sáng.
Vừa hỏi, Phong Trần vừa chửi mười tám đời nữ nhân giả nai này. Lúc này Đỗ Đạt đã biết là sư phụ hắn không nói gì cho Phong Trần, trong lòng cũng phải phục vị Y Phong chủ này, dạy dỗ tên vô sỉ cũng cần cao tay như vậy. Đỗ Đạt cũng không muốn trêu vị tiểu sư đệ này nữa nên giải thích cho hắn nghe.
Sau khi nghe giải thích, Phong Trần còn tức hơn nữa. Thì ra sau khi truyền Nhân Tự cho đệ tử thì có hai trường hợp: một là tự dạy đồ, hai là cho đến Tàng Kinh Đường để tự học. Đa phần thời gian đầu sẽ để tự học, sau đó có gì chưa rõ sẽ hỏi sau. Càng nghĩ càng tức, Phong Trần thầm thề sau này có cơ hội sẽ cho nữ nhân kia biết tay.